Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 357 : Thương Đàm Giao Dịch
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Cảnh giác nhìn Ma Huyễn tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết khẽ hỏi:
- Vân Phong, đệ không sao chứ, có vấn đề gì không?
Cựa mình đứng thẳng lên, Lâm Vân Phong chùi vết huyết tích nơi khóe miệng, trầm giọng:
- Chỉ là chút thương tích không đáng kể, sư tỷ đừng lo, mạng đệ còn dài lắm. Vấn đề tỷ đang thăm dò đã có kết quả chưa ?
Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Mục đích của ma tôn bọn tỷ đã rõ, có điều tạm thời chưa tìm ra biện pháp nào cả. Việc này có quan hệ trọng đại, hơn nữa khả năng rời khỏi đây là rất ít, giờ chỉ còn cách phải cố sức ngạnh chiến. Kết quả cuối cùng có thể sẽ nằm ngoài ý muốn của chúng ta, vì vậy đệ nên chuẩn bị tâm lý.
Lâm Vân Phong thần sắc kinh ngạc, mục quang nhìn về phía Pháp Luân đại sư, hạ giọng hỏi:
- Ý của sư tỷ là, chúng ta phải cùng họ kiên thủ trận tuyến tại đây, thề tử thủ đến cùng phải không?
Trương Ngạo Tuyết khẽ thở dài, rồi gật đầu không nói. Cạnh bên, Thiên Mục Phong nhìn khí thế càng lúc càng cường đại của ma yôn ở giữa không trung, thần sắc biến chuyển bất định, trong tâm tựa hồ có vấn đề gì do dự.
Quay đầu lại nhìn vào Trương Ngạo Tuyết, thấy gương mặt nàng bình tĩnh, Thiên Mục Phong nhãn thần trở nên nặng nề, khẽ cất tiếng:
- Đến nước này, chúng ta chỉ còn cách cùng ma tôn đánh đổ vận khí một phen. Trước mắt cần vận dụng hết sức xảo diệu số nhân thủ của chúng tại đây, may ra mới có thể đối kháng một trận chu toàn với hắn.
Trương Ngạo Tuyết nghe thế thì nhẹ giọng :
- Nếu huynh đã nghĩ ra đối sách rồi thì chúng ta lập tức tiến hành, còn về kết quả cuối cùng thì đành trông vào ý trời thôi.
Thiên Mục Phong nhìn nàng, gật đầu đáp:
- Được, chúng ta bắt đầu. Hiện tại Pháp Luân đại sư nên lập tức triệu tập các cao thủ của Bồ Đề học viện, yêu cầu họ bảo trì trận pháp này, nhất thiết tận lực kiềm chế hành động ma tôn. Ngạo Tuyết cô nương nên giám sát chặt chẽ mọi động thái của hắn. Một khi thấy bọn ta không còn đủ lực bố hạ trận pháp, cô hãy xuất thủ công kích. Nên nhớ tránh đối diện trực tiếp, mục đích chủ yếu là phân tán sự chú ý, khiến tinh thần của hắn vô pháp tập trung, phần còn lại hãy để ta xử lý. Về Lâm Vân Phong, tốt nhất hãy tranh thủ thời gian để liệu thương, đừng quản tới những việc khác, đến thời điểm thích hợp ta sẽ giao sự tình lại cho hắn hoàn thành.
Nghe xong, Pháp Luân đại sư lên tiếng:
- Ngươi thật sự không đơn giản, tại sao lại không trực tiếp hỏi ta, thật ra là ta đến đây là để lấy vật gì?
Thiên Mục Phong tâm thần chấn động, không thể ngờ rằng lão hòa thượng này tâm tư mẫn tiệp đến vậy, liền cười lớn nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đại sư là người hiểu biết, sự tình đã nói quá rõ ràng, không phải là không có ý như thế sao?
Khô sấu hòa thượng nghe xong, liền thu lại thần sắc lạnh lùng, điềm nhiên đáp:
- Lời nói này có vài phần đạo lý. Ngươi thử nói kế hoạch của ngươi đi, ngươi chuẩn bị để ta hợp tác với ngươi như thế nào đây?
Thiên Mục Phong chăm chú nhìn lão, trầm giọng nói:
- Ý của ta rất đơn giản, trước tiên chúng ta liên thủ đẩy lui ma tôn, sau này mỗi bên tự thu lấy phần thuộc về mình. Về chi tiết hợp tác cũng không có gì, chỉ là đại sư đột nhiên xuất hiện vào thời gian quan trọng, làm cho ma tôn kinh ngạc, không để hắn hiểu thấu được giữa chúng ta có sự thỏa thuận. Khi thời gian đến chúng ta dùng thật lực bản thân, muốn truy đuổi ma tôn ra khỏi nơi này tịnh không phải là chuyện khó.
Khô sấu hòa thượng nở nụ cười nói:
- Sau khi trục xuất ma tôn, là tới lúc thu thập bần tăng, phải vậy chăng?
Thiên Mục Phong thản nhiên cười :
- Chính xác là có ý này, nhìn xem liệu đại sư có dám đổ vận khí cho chính bản thân không. Trong tu chân giới là bạn hay là địch chỉ trong tích tắc sự tình đã có biến hóa, tính ra ta nên nói là ta không thể là đối thủ của đại sư, sau đó khiến cho đại sư tin tưởng, đại sư nói đúng không?
Khô sấu hòa thượng nghe xong mỉm cười nói:
- Ngươi rất thú vị, cũng có vài phần thành ý, vì thế ta đáp ứng ngươi.
Thiên Mục Phong thoáng lộ nét tiếu ý, không hề biểu hiện chút kích động nào, tựa hồ hắn đã biết trước kết quả là như vậy.
(1) ở đây nội dung như câu : "Bạch hồng quán nhật thiên man man" - có nghĩa là : cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời, bầu trời mênh mang