Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 368 : Phật Tượng Thị Cảnh
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Khuôn mặt Giang Nam Tài Tử trở nên âm trầm, ánh mắt thay đổi liên tục, miệng cười nhạt nói:
- Không, ngoài tự cười nhạo, cũng có khả năng là cười hối hận, cười miễn cưỡng, cười không cam tâm.
Lý Vân Long khẽ hỏi:
- Ngươi quả thật quá tự tin! Nếu ta nói cho ngươi biết hiện tại ta đang cười nhạo ngươi, ngươi có tin không?
- Cười nhạo ta? Ngươi dựa vào cái gì mà cười nhạo ta, ta có gì làm ngươi buồn cười nào. Nói nhanh.
Giơ tay ra siết mạnh cổ Lý Vân Long, Giang Nam Tài Tử quát lớn. Lý Vân Long thở một cách khó khăn đáp:
- Cho dù ngươi có giết được Hắc Sát Kiếm Hồn, giết Hồng Vân Thái Tử và giết được ta, thì bí mật của ngươi vẫn sẽ có người biết. Bởi vì khi ta đến đây, thì sau lưng ta còn có người khác. Ha ha, ngươi không nghĩ tới phải không, phẫn nộ phải không, ngươi...
Thanh âm yếu ớt đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này Giang Nam Tài Tử đã bẻ cổ giết chết Lý Vân Long rồi.
Sau khi hủy diệt thân thể và nguyên thần của Lý Vân xong, thân hình Giang Nam Tài Tử bay lên không trung, ánh mắt quét nhìn tứ phía để tìm ra người mà Lý Vân Long đã nói. Rất nhanh, ngoài mấy dặm, hai bóng nhân ảnh một nam một nữ xuất hiện trong mắt y.
Nhìn về phía đối phương, Giang Nam Tài Tử thoáng biến sắc, trầm mặc một lát rồi tự nói:
- Hôm nay tha cho các ngươi một mạng, đợi khi ta đoạt được bảo vật xong, sau này thu thập các ngươi cũng không muộn.
Nói xong toàn thân hắc quang quỷ dị lóe lên, lập tức thân thể hoàn toàn biến mất.
Không lâu sau, cách vị trí vừa rồi của Giang Nam Tài Tử một dặm phía bên trái đột nhiên hai đạo nhân ảnh giữa bùn đất bay ra, phi về phía một nam một nữ ở đằng xa.
Đến gần Trần Ngọc Loan và Tư Đồ Thần Phong, Văn Bất Danh kể lại mọi điều nhìn thấy một cách tường tận, cuối cùng nói:
- Xen ra tu chân giới lại có thêm một tên ma đầu, sau này chúng ta phải đề phòng người này.
Trần Ngọc Loan sắc mặt nghiêm túc, nhẹ giọng:
Hoàng mẫu cảm động cười nhẹ, sau đó quỳ trước thạch tượng bắt đầy lạy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong khi mẫu thân Hoàng Thiên lạy đủ một trăm lần, bên cạnh phụ thân Hoàng Thiên đang nghỉ ngơi đột nhiên kêu to một tiếng, âm thanh mang theo sự lo lắng, bất an. Tuy đang mệt mỏi, Hoàng mẫu nghe tiếng kêu khẩn cấp nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng phụ khuôn mặt kinh ngạc, ánh mắt đang chăm chú nhìn thạch tượng, trong mắt lộ ra tâm trạng lo sợ.
- Chuyện gì vậy, chàng sao đột nhiên lại như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng phụ dùng cánh tay phải đang ru rẩy chỉ về phía thạch tượng, âm thanh vô cùng bất an nói:
- Mị Nhân nàng hãy nhìn kìa, thánh tăng rơi lệ.
Hoàng mẫu giật mình, nhanh chóng xoay người nhìn Phật tượng, chỉ thấy trên mặt thạch tượng hai dòng lệ từ từ chảy xuống.
Kêu lên sợ hãi, Hoàng mẫu sau đó trấn tĩnh lại, năm ngón tay phải không ngừng bấm đốt tính toán. Bên cạnh, Hoàng phụ quan sát sắc mặt thê tử, phát hiện theo thời gian qua đi, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt. Cuối cùng thân thể run rẩy thổ ra một đạo tiên huyết, cả người ngã ngửa ra.
Giật mình, tiến đến đỡ vợ lên, Hoàng phụ lo lắng hỏi:
- Mị Nhân nàng sao vậy, nàng không việc gì chứ, nàng đừng dọa ta!
Thở ra một cách khó khăn, Hoàng mẫu từ từ hô hấp lại bình thường, ánh mắt thê lương nhìn trượng phu, nhẹ giọng:
- Kiếp nạn sắp đến, chàng hãy nhanh chóng ly khai, nếu không sẽ không kịp.
Hoàng phụ không hiểu hỏi:
- Cái gì kiếp nạn sắp đến? Nàng nói thánh tăng rơi lệ là ám chỉ chúng ta đại nạn lâm đầu sao? Cho dù như vậy, có chạy thì chúng ta cùng chạy, ta sao có thể bỏ rơi nàng cùng Thiên nhi mà bỏ chạy một mình?
Hoàng mẫu thở dài, lắc đầu nói:
- Một nhà chúng ta duy nhất chỉ mình chàng là có hy vọng thoát khỏi kiếp nạn này, bởi vì chàng cùng bọn thiếp không giống nhau. Hơn nữa, kiếp nạn này ứng trên thân Thiên nhi, mà hiện tại nó lại không thể rời khỏi sơn động. Nên bọn thiếp trốn không được rồi, chàng hãy mau chạy đi, nếu không sẽ chết tại đây đó.