Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 369 : Truyện Tấn Cầu Trợ

Ngày đăng: 04:48 22/04/20


Hoàng phụ lắc đầu nói:



- Không, ta không đi. Chúng ta không dễ gì có được ngày hôm nay, chỉ cần qua một khoảng thời gian ngắn nữa, Thiên nhi sẽ có hi vọng thoát ly yêu đạo, bắt đầu một cuộc sống vui vẻ, chúng ta sao có thể vì vậy mà bỏ cuộc. Bất kể ra sao, cho dù có tai họa, chúng ta cũng phải đồng lòng vượt qua, ta thật sự tin rằng thế gian có thiện ác cùng nhân quả, nếu không vì sao trước đây thánh tăng lại giúp chúng ta?



Hoàng mẫu mê mải vuốt ve khuôn mặt trượng phu, nhẹ giọng:



- Khờ quá, thánh tăng tấm lòng từ bi mới cho chúng ta một cơ hội. Nhưng nay phật tượng của thánh tăng đột nhiên rơi lệ, chính là cảnh báo chúng ta mọi thứ đều không có khả năng vãn hồi. Nếu không phải vậy, tại sao với pháp lực của thánh tăng người cũng phải rơi lệ? Kiếp nạn lần này chẳng thể tránh khỏi, có lẽ trước đây thiếp không nên để Thiên nhi ra đời, như vậy nó cũng không phải chịu nhiều khổ sở. Từ ngày được sinh ra cho đến nay, nó không có được cuộc sống hạnh phúc. Nay nó đã mười bốn tuổi rồi, nhưng chờ đón nó lại là một đại nạn trong đời, như thế thật quá tàn khốc đối với nó!



Hoàng phụ thê lương nói:



- Cuộc sống của Thiên nhi quả thật rất khổ, nhưng ta tin tưởng trời xanh có mắt, ông trời nhất định không để Thiên nhi gánh lấy đau khổ mãi được. Hiện tại kiếp nạn đã đến gần, trước nhất chúng ta cần phải nghĩ mọi biện pháp, xem thử có khả năng hoá giải trường nạn này hay không. Nếu có phải hi sinh tính mạng của ta, chỉ cần có thể bảo hộ được Thiên Nhân bình an ta cũng cam tâm tình nguyện. Mị Nhân, nàng hãy nghĩ biện pháp xem chúng ta bây giờ phải làm như thế nào, liệu có hi vọng vượt qua được kiếp nạn không?



Hoàng mẫu nghe nói trầm tư một lúc, theo đó một lần nữa tính toán vận mệnh một nhà ba người, cuối cùng trầm giọng nói:



- Thiếp vừa tính lại một lần và kết quả vẫn như vậy, kiếp nạn này của Thiên nhi vô phương hoá giải. Nhưng trái lại, thiếp nghĩ ra một điểm, cởi chuông phải do người buộc chuông, nếu chúng ta trong một khoản thời gian rất ngắn tìm được ân công, có lẽ Thiên nhi còn có được một tia sinh cơ.



Lộ vẻ nghi hoặc nhìn thê tử, Hoàng phụ không chắc chắn hỏi lại:



- Ân công? Nàng ám chỉ Lục Vân - người trước kia giúp nàng thoát khỏi thân phận hỏa hồ?



Hoàng mẫu gật đầu đáp:



- Đúng vậy, chính là vị ân công ấy. Ngày đó anh ta đã kéo Thiên Nhân ra khỏi thạch ốc, lại áp chế được yêu khí trong cơ thể của nó. Nhưng nay Thiên nhi kiếp nạn lâm đầu, có thể quay về bản thể yêu thú. Ngày đó ân công cũng có ý giúp đỡ, bởi vậy chỉ cần tìm thấy anh ta là có được một tia hi vọng để con của ta quay lại làm người.



Hoàng phụ sắc mặt vui mừng, nói:



- Nếu là vậy, chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm anh ta quay lại, xin anh ta lại cứu Thiên nhi một mạng.



Hoàng mẫu cất giọng thở dài:



- Hiện tại thật khó, chúng ta phải làm sao có thể tìm được anh ta? Thiếp hiện tại pháp lực đã mất, ngoại trừ thuật toán ra, còn lại năng lực toàn bộ mất hết, căn bản không có khả năng phán đoán được trước mắt ân công thân ở phương nào, đừng nói chi là liên hệ với anh ta.
- Ông không cần phải làm tổn thương cha mẹ ta, ông hỏi cái gì ta sẽ trả lời ông. Ta gọi là Hoàng Thiên, năm nay mười bốn tuổi.



Thiên Tàn lão tổ cười nói:



- Như vậy không phải tốt hơn sao, biết nghe lời thì tốt, hà tất phải tự tìm khổ. Giờ ta lại hỏi ngươi, ngươi là nửa người nửa yêu đúng không?



Sắc mặt Hoàng Thiên biến đổi, kiên quyết phủ nhận:



- Không, không phải! Ta là người, ta không phải yêu, ta không phải là yêu!



Trong động, cha mẹ Hoàng Thiên dùng toàn lực đứng lên chạy đến bên cạnh Hoàng Thiên, người cha nhẹ nhàng an ủi nó, riêng người mẹ thì đối diện với Thiên Tàn lão tổ lên tiếng:



- Ông là ai, tại sao lại tìm chúng tôi? Chúng tôi với ông không quen biết cũng không có ân oán, ông như vậy rốt cuộc là vì cái gì?



Thiên Tàn lão tổ cười âm hiểm:



- Lão phu là Thiên Tàn lão tổ, đến đây bất quá cũng vì tìm một truyền nhân mà thôi. Thật tốt, con của ngươi đúng lại hợp với mong muốn của ta, do đó ta muốn đem nó đi, vì thế các ngươi nên cao hứng mà chấp nhận.



Hoàng mẫu sắc mặt sợ hãi, nhẹ giọng nói:



- Đại danh của lão tiền bối tiểu phụ đã từng nghe người nói qua, biết tiền bối là cao nhân trong thiên hạ, con của tôi được tiền bối để mắt đến, cũng là phúc phận mà kiếp trước nó tu có được. Chỉ là có một điểm tiền bối không biết, con của tôi ở sâu trong sơn động chính là phụng mệnh của một vị tiền bối, không có mệnh lệnh của vị tiến bối đó, nó không có khả năng ly khai, điều này mong tiền bối xem xét.



Thiên Tàn lão tổ cười một cách nham hiểm:



- Tiền bối mà ngươi vừa nói đó cũng chính là pho Phật tượng của Tuyết Sơn thánh tăng đang ở trước mặt ta đó sao? Nếu ngươi nghĩ lấy tên của hắn để doạ ta thì ngươi chọn sai chủ ý rồi. Tuy lão bất tử cũng có mấy phần bản lĩnh, nhưng khi hắn thấy ta cũng phải lễ phép, do đó ngươi không nên uổng phí tâm cơ. Ta Thiên Tàn lão tổ lời nói ra không thể thay đổi, ta nói cần đem nó theo là đem nó theo, bất kỳ ai cũng vô pháp cản trở!



Hoàng mẫu Thấy Thiên Tàn lão tổ nói năng ngang ngược, sắc mặt kinh hoàng đáp:



- Tiền bối uy danh hiển hách tự nhiên là không sợ thánh tăng, còn chúng tôi thì không thể giao phó đối với thánh tăng. Lại nói, thu đồ truyền nghệ cũng phải cam tâm tình nguyện, tiền bối sao có thể cưỡng ép mà làm khó người khác?