Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 384 : Yên Vũ Giang Nam
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Gió nhẹ nhàng thổi, từng cánh liễu rơi lác đác. Buổi chiều Giang Nam, bầu trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Bên cạnh cổ đạo, phía ngoài một ngôi trường đình, một khóm liễu lay động trong gió, những hạt mưa nhỏ óng ánh tựa những viên ngọc, từng hạt từng hạt đều thấp thoáng màu xanh trong của cây cỏ. Trong trường đình, âm thanh một khúc nhạc du dương vi vu theo gió tựa như lời mời gọi của trần thế, phảng phất lan tỏa giữa làn mưa bụi mênh mông.
Từ xa, một nhân ảnh nhanh như tên xé gió bay tới. Lúc đến gần trường đình, miệng người đó phát ra một tiếng kinh ngạc, thân thể đang di động tức thì dừng lại. Trong làn mưa nhỏ, chỉ thấy người này khoảng ngoài lục tuần, gương mặt như khỉ, cái mũi bé và đôi mắt nhỏ, khóe miệng nổi rõ một nốt ruồi đen xì. Người này mặc chiếc đạo bào màu xám đen, không biết là đã mặc bao lâu rồi, tay cầm một cây phất trần, lưng đeo thanh trường kiếm, bao quanh toàn thân lấp lánh một tầng thanh hồng quang mang nhàn nhạt. Nước mưa bị ngăn cách ba xích bên ngoài cơ thể, ngón chân cách mặt đất ba tấc.
Đưa mắt nhìn người đang gảy đàn trong đình, lão đạo ấy bỗng cười lên một tiếng quái dị, đồng thời cơ thể bồng bềnh bốc lên, nhẹ nhàng bay vào trường đình.
- Lão đạo cứ ngỡ rằng diễm phúc tìm đến, tưởng gặp một mỹ nữ đang gảy đàn nơi đây chờ ta, ai biết đâu lại gặp một lão già tóc bạc phơ không khác gì mình thế này. Thật là không ngờ, không ngờ đấy!
Trong giọng điệu xem ra có vài phần khôi hài, lão đạo trợn đôi mắt ti hí nhìn ông già tóc bạc trắng đó.
Thản nhiên mỉm cười, ông lão đánh đàn tuy già nhưng nhìn rất khỏe mạnh tráng kiện vẫn tiếp tục chơi đàn, miệng khẽ ngâm:
- Thế nhân hoa ngã bào đoạn thối,ngã hoa thế nhân thiên tác mĩ,yên vũ giang nam trường đình nội,cố nhân môn tiền kỉ bồi hồi.
(Tạm dịch: Thế nhân tìm ta đã đến rồi, ta tìm thế nhân cũng thật dễ, dưới màn mưa bụi Giang Nam đình, cố nhân trước cửa bồi hồi thế).
Tiếng ngâm nhẹ nhàng cùng với âm thanh tiếng đàn như hòa vào làm một, nhập tình nhập cảnh. Cười ha ha, lão đạo hỏi:
- Lão đầu tóc đã bạc, xem bộ dạng thì sống cũng đã lâu rồi, sao còn luôn thích nói những điều khó hiểu như vậy? Hôm nay lão đến đây gảy đàn, chắc không phải vì tức cảnh sinh tình đấy chứ? Muốn bày tỏ tình cảm của mình một cách đơn giản như vậy thôi sao, nhất định còn có mục đích gì khác, chi bằng nói thẳng ra đi.
Ông lão gảy đàn trả lời một cách thản nhiên:
- Lão phu cả đời nói chuyện, từ trước đến giờ đều là đoán đố, để mọi người đoán câu đố của ta, còn ta thì đoán câu đố của thiên hạ, như vậy mới là thuận theo trời mà làm.
Lão đạo híp mắt lại, không hiểu liền hỏi:
- Đoán đố? Đoán đố gì chứ, lão nói rõ một chút được không?
Ông lão gảy đàn cười đáp:
- Nói rõ rồi thì đâu cần người khác phải đoán nữa. Chuyến đi của ngươi hôm nay, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đang đi tìm một người, người này với ngươi có quan hệ rất thân thiết. Thế ngươi đã nghĩ qua chưa, ngươi tìm thấy người ta rồi thì thế nào chứ, như vậy chỉ tốn thời gian của ngươi thôi. Điều quan trọng nhất của ngươi bây giờ không phải là đi tìm người đó, mà là đến chỗ cố nhân, có lẽ vẫn còn cơ hội đấy.
Ánh mắt lão đạo liền thay đổi, hỏi:
Trung niên họ Lý lắc đầu đáp:
- Những lời thiếu hiệp nói đương nhiên cũng có mấy phần đạo lý đấy, nhưng theo như hai người chúng ta thấy, trong tình hình thiên hạ yêu ma hỗn loạn hiện nay, với thực lực của Chính Đạo liên minh, có Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới chống lưng mà còn liên tiếp bại trận, vậy Trừ Ma liên minh e rằng cũng không phải là tốt nhất. Chúng ta đi tới đó, nói không chừng cuối cùng sẽ bỏ mạng nơi chiến trường, chẳng bằng tránh đi một nơi nào đó, vậy không phải tốt hơn sao?
Thiên Mục Phong gật đầu đáp:
- Lời nói này cũng rất thường tình thôi, tất nhiên cách xa chiến trường thì sẽ an toàn hơn ở gần một chút. Lần này hai vị huynh đài đến Giang Nam, nhất định là hi vọng tránh khỏi trận chiến ở Trung Nguyên, phải không?
Trung niên họ Trần đáp:
- Chính là như vậy, hai người chúng tôi đã thương lượng rất lâu, cảm thấy Giang Nam bình yên hơn, nên tới đây để tránh kiếp nạn này.
Thiên Mục Phong cười nói:
- Điều này tiểu đệ hiểu, vậy tiểu đệ xin chúc hai vị huynh đài thượng lộ bình an, vạn sự như ý!
- Cám ơn lời chúc của thiếu hiệp, giờ mưa đã ngớt nhiều, chúng tôi cũng phải đi rồi, sau này nếu có duyên sẽ gặp lại, bảo trọng.
Nhìn hai người đó đi khỏi, Lâm Vân Phong thở dài nói:
- Lục viện đã bị diệt mất năm, giờ chúng ta phải làm thế nào đây, quay về hay đến Hoa Sơn một chuyến?
Trương Ngạo Tuyết chẳng nói câu nào, mục quang lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nỗi ưu thương, có lẽ nàng cũng không biết nên chọn cách nào.
Trong lúc đang mải suy tư, tiếng đàn bỗng đột ngột thay đổi, giai điệu du dương biến thành kích động cao độ, một khí thế như vạn mã phi bao trùm trong trường đình, khiến cho tâm tình của người nghe trào dâng mãnh liệt, dấy lên hào khí tiếu ngạo thiên hạ.
Quay lại nhìn ông lão gảy đàn, Trương Ngạo Tuyết lễ phép hỏi:
- Tiền bối cầm nghệ siêu quần, không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?
Ông lão đánh đàn nhìn Trương Ngạo Tuyết một lát, hai tay đột nhiên tăng tốc, đồng thời một luồng khí tức vô cùng to lớn bao quanh bên ngoài cơ thể Trương Ngạo Tuyết, hình thành một giai điệu có âm luật thật kỳ diệu, hoá ra vô số nốt nhạc kế tiếp nhau ấn vào trán nàng, cuối cùng hóa thành làn sáng nhẹ lướt qua, toàn bộ những nốt nhạc ấy đều biến mất.