Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 399 : Ma Tôn Sáp Thủ (Ma Tôn Nhúng tay)
Ngày đăng: 04:48 22/04/20
Thẫn thờ nhìn quanh, một dòng lệ tuôn chảy trên gò má lạnh ngắt của Tử Dương chân nhân, ngưng tụ thành giọt nước lóng lánh như phản chiếu từng chút ký ức xa xưa. Khi nước mắt đã cạn, Tử Dương chân nhân mới cảm nhận được bóng tối đã đến gần, lúc này ông biết sinh mệnh bản thân đã gần chấm dứt, chỉ còn lại màn đêm vô tận đang chờ đợi mình mà thôi.
- Lục Vân!
Đối diện cái chết, mọi ý niệm trong lòng Tử Dương chân nhân bùng phát hóa nên một lời kêu gọi. Ông dùng hơi thở cuối cùng để gọi tên bóng hình đã khắc sâu trong tim suốt cuộc đời.
Ý niệm nồng đậm ấy như xé nát bầu trời. Lúc này ở nơi xa, một lam y thiếu niên cả thân thể bỗng nhiên run lên rồi quay người lại, trong ánh mắt lộ ra biết bao niềm tiếc nhớ. Chỉ là với sự lưu luyến khôn nguôi đấy, liệu có thể vượt qua muôn ngàn sông núi để thay đổi, bỏ đi tất cả mọi việc, liệu có thể làm xoay chuyển không gian và thời gian?
Lời gọi ấy tuy rất yếu ớt, nhưng Huyền Ngọc chân nhân vẫn cảm nhận được một cỗ lực lượng, đó là một luồng sức mạnh rung chuyển lòng người, một niềm tin đến chết không thay đổi. Nhìn thân thể Tử Dương nổ tung thành tro bụi, Huyền Ngọc chân nhân không quá bi thương, vì ông hiểu rằng cùng với hai chữ nói trước khi chết, Tử Dương chân nhân đã không còn gì vương vấn.
Con người cuối cùng đều phải chết, chỉ khác nhau là khi chết còn lại bao nhiêu nỗi nuối tiếc, điều này rất quan trọng. Nếu một người lúc sắp chết không hề có gì hối tiếc thì ông ta rất may mắn, còn như hối tiếc quá nhiều thì dù chết cũng không thể nhắm mắt.
Chậm rãi thu hồi mục quang, Huyền Ngọc chân nhân nhìn sang Âm Thi Quỷ Vương, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ bình thản không chút lo sợ.
Từng bước từng bước ép sát Huyền Ngọc chân nhân, Âm Thi quỷ vương lạnh lùng lên tiếng:
- Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, với bộ dạng ngươi bây giờ thì đã sức cùng lực kiệt rồi, tốt nhất hãy yên lặng nghe lời một chút. Hôm nay bản vương hao binh tổn tướng quá nhiều nên tâm trạng không vui, tốt nhất ngươi hãy hợp tác, ta hỏi gì trả lời nấy, nếu không đừng trách ta vô tình.
Huyền Ngọc chân nhân điềm tĩnh nhìn hắn, chẳng hề sợ sệt nói:
- Môn hạ Dịch viên thà chết không chịu khuất phục, còn thủ đoạn gì ngươi cứ thi triển đi, xem ta có sợ ngươi không. Chỉ là, có một điều ngươi không nên quên, hôm nay kẻ muốn diệt Dịch viên không chỉ một mình ngươi đâu, ở đây còn rất nhiều cao thủ khác nữa, có lẽ chúng cũng đang đợi để thu thập ngươi đó.
Âm Thi quỷ vương nhãn thần biến đổi, cười lạnh đáp:
- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, tuy nhiên ta dự định sẽ thu thập ngươi trước đã.
- Người tu chân ý chí kiên cường như sắt, tấm lòng thành thật như thép, chỉ cần chính nghĩa trong lòng bất diệt thì hào khí Nhân gian có thể trường tồn, cuối cùng sẽ xua đuổi tất cả tà ác.
Cất tiếng cười cuồng ngạo, Hắc Ám tôn chủ hỏi:
- Vậy sao? Để ta xem tấm lòng chính nghĩa của ngươi rốt cục là như thế nào, có năng lực gì để xua đuổi tà ác?!
Dứt lời, hắc ảnh lay động, hữu thủ của ma tôn đâm thẳng tới trước ngực Huyền Ngọc chân nhân như muốn rạch bụng moi tim ông.
Không hề sợ hãi nhìn Hắc Ám tôn chủ, Huyền Ngọc chân nhân gầm lên một tiếng giận dữ, trước lúc chết hai lòng bàn tay bỗng nhiên quang hoa lóe sáng, một ngọn lửa màu đỏ đột ngột xuất hiện giữa không trung, mang theo luồng khí bi tráng vô cùng hướng thẳng về phía ma chưởng lao tới.
Kêu lên kinh ngạc, Hắc Ám tôn chủ ngẩn người ra một chút rồi lập tức chính diện nghênh đón song chưởng của Huyền Ngọc chân nhân. Ma quang vừa lóe lên thì hỏa diễm liền tối đi, khí lưu giữa song phương chuyển động, một luồng khí mạnh mẽ mang theo lực phá hoại cường đại một đòn đánh bay Huyền Ngọc chân nhân, khiến cơ thể ông ta bay ra đập mạnh vào tường.
Tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh kinh hãi đồng thời vang lên, lúc này thân thể Hắc Ám tôn chủ nhoáng lên, liên tục lùi lại sáu thước tránh khỏi ngọn lửa đỏ ấy.
Nằm yếu ớt trên đất, Huyền Ngọc chân nhân kiêu hãnh nói:
- Đây chính là chính nghĩa trong lòng ta, há để bọn yêu ma tà ác các ngươi có thể chặn được?!
Nhìn ngọn lửa yếu ớt bay trong không trung, giọng điệu của Hắc Ám tôn chủ khẽ biến đổi:
- Khốn kiếp! Ngươi đã dùng toàn bộ chân nguyên chuyển hóa thành Sinh Mệnh chi hỏa, lấy ngọn lửa thiêu đốt tính mạng của chính mình, dùng lửa thánh đó để chống cự ta. Ta thật sự không ngờ đến, không khâm phục ngươi cũng không được. Nhưng ngươi có thể kiên trì được bao lâu nữa đây? Một khi ngọn lửa tắt đi, ngươi sẽ bị tiêu tan cả linh hồn và thể xác, muôn kiếp không thể siêu sinh, ngươi đã nghĩ tới điều đó chưa?
Cười lên ảm đạm, Huyền Ngọc chân nhân tang thương đáp:
- Ta đã nói rồi, Dịch viên hàng nghìn năm nay không có loại người tham sống sợ chết. Cho dù phải chết, môn hạ Dịch viên cũng chết một cách oanh liệt.