Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 447 : Tam Sắc U Liên
Ngày đăng: 04:49 22/04/20
Bạch Vân Thiên khẽ lặng người liền quay sang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kì quái rồi gật đầu nói:
- Người này thì ta biết, trước kia ta đã nghe danh hắn khá nhiều, nhưng ta thắc mắc không biết ngươi muốn hỏi là chuyện quá khứ hay hiện tại vậy?
Thấy Bạch Vân Thiên tỏ ra có vẻ biết rõ mọi chuyện, Mạc Bắc Thiên Tinh Khách và Hồng Vân Lão Tổ cùng quay sang nhìn nhau, lập tức lên tiếng nói ngay:
- Đã hỏi như vậy thì đương nhiên là muốn biết chuyện hiện tại rồi, ngươi có biết hiện giờ hắn đang ở đâu không?
Nhận rõ thái độ của hai người kia như vậy, Bạch Vân Thiên cười mỉm rồi cố tỏ vẻ rất không quan tâm, bình thản nói:
- Nói thực với các ngươi một điều là chuyện này thì ta thực sự cũng không biết rõ cho lắm. Tuy nhiên có một số chuyện có liên quan đến hắn thì ta lại rất rõ đấy.
Hồng Vân Lão Tổ nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lạnh lùng và khắc nghiệt, gằn giọng nói:
- Có việc gì thì cứ nói thẳng ra, không phải úp úp mở mở, chúng ta không phải đến đây để nghe ngươi nói xằng nói bậy.
Quay sang nhìn hắn một lát, Bạch Vân Thiên nói với giọng vô cùng bình thản:
-Thực ra điều này ta không nói với các ngươi cũng chắng sao, nhưng hôm nay bản Tông chủ đã nói là khai tâm xuất thiện một lần, vậy thì cứ nói cho các ngươi biết vậy. Theo như ta được biết thì sáng ngày hôm qua hắn có xuất hiện ở Bồ Đề Học Viện, hơn nữa còn đã đoạt được Phệ Tâm Kiếm ngàn năm của Bồ Đề Học Viện rồi. còn chuyện về sau, hình như hắn ta có bị trọng thương, sau đó có rời đến nơi nào đó, điều này ta cũng không được rõ.
- Phệ Tâm Kiếm ? Hắn đã đạt được Phệ Tâm Kiếm rồi sao ? Làm sao mà ngươi biết được chuyện này, nghe ai nói hay chính tận mắt ngươi nhìn thấy ?
Hồng Vân lão tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách quay sang nhìn Bạch Vân Thiên với ánh mắt vô cùng kinh ngạc rồi dồn dập truy hỏi.
Bạch Vân Thiên nhìn hai người vẻ mặt vô cùng kì quái, nhận thấy rõ sự khác lạ trong những lời nói của hai người đó, song hắn không hỏi kĩ thêm mà chỉ lắc đầu nói:
- Không. Nếu ta mà tận mắt chứng kiến thì chắc chắn sẽ xông lên quyết chiếm một phen rồi, còn đâu thời gian mà ở đây dài dòng với hai ngươi. Còn về nguồn tin này ở đâu ra thì ta không thể tiết lộ được, nhưng có một điều ta dám chắc chắn với các ngươi, đây là chuyện hoàn toàn có thật.
Hồng Vân Lão Tổ và Mạc Bắc Thiên Tinh Khách nhìn Bạch Vân Thiên với ánh mắt sắc như dao cau, mãi một lúc sau mới cùng quay sang nhìn nhau, như hiểu ý, cả hai cùng không nói thêm gì, nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng hai người đó khuất dần trong đám mây dầy trên không, Bạch Vân Thiên tự nói một mình:
Lục Vân đi thêm qua hai ngọn núi nữa rồi dừng hẳn trên đỉnh ngọn núi thứ ba, ánh mắt nhìn chăm chăm về phương xa. Phía trước không xa có một lối rẽ rồi, qua được chỗ đó thì sẽ đến gần Dịch Viện. Lục Vân đứng lại không bước thêm nữa mà chỉ lặng người dõi mắt về phía trước.
Trước kia, chàng cũng từng đến nơi này rồi, lúc ấy chàng còn gặp một chàng thiếu niên khác, hai người thiếu niên trẻ tuổi trong lòng ôm ấp cùng một mục đích đã kết bạn trên cả một đoạn đường dài. Giờ đây, sau bao gian truân, chàng đã quay trở lại đây, còn chàng thanh niên kia lại đang ở một nơi xa xôi nào rồi. Hơn hai năm rồi, kể từ lần đầu chàng gặp Lâm Vân Phong, cũng chính tại nơi đây, bây giờ nghĩ lại trong lòng chàng vẫn không kìm được, những hoài niệm tươi đẹp ngày ấy lại trỗi lên da diết.
Lục Vân khẽ thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn xung quanh một lượt, phía Đông đã ánh lên những tia đỏ đầu tiên của buổi sớm mai, mặt trời cũng sắp lên rồi. Lặng người thêm chút nữa Lục Vân mới cất bước tiếp tục tiến thêm về phía trước, trên khuân mặt tuấn tú không giấu nổi nét u buồn sâu lắng. Khi mặt trời chiếu lên đến người chàng thì chàng đã nhanh chóng cất mình bay nhanh về phía xa rồi.
Dịch Viện, nơi chàng đã sống hai năm dài. Dịch viện, thiên đường trong mơ một thời của chàng. Hôm nay chàng một lần nữa quay lại đây, đón chờ chàng phía trước là những gì đây?
Dừng trên đỉnh núi, Lục Vân hướng về nơi quen thuộc vẫn in đậm trong tâm trí chàng, nhưng Dịch Viện thân quen đâu rồi không thấy? phía trước bên con đường mòn cổ trải dài quanh co, chỉ còn lại một khoảng đất trống rất rộng, nhưng không còn lại chút tung tích gì của Dịch Viện nữa, đến một chút tàn dư cũng không thấy.
Lục Vân đứng ngây người nhìn một lúc rồi quay đầu nhìn lại xung quanh, tất cả vẫn như xưa, không có gì thay đổi, chắc chắn chàng đã không tìm nhầm chỗ, nhưng cớ sao Dịch Viện lại biến mất không còn chút tung tích gì như vậy?
Những câu hỏi nghi ngờ cứ luẩn quẩn trong tâm trí Lục Vân, rốt cuộc sau cuộc chiến hai ngày trước, nơi đây đã xảy ra chuyện gì, cớ sao đến một chút vết tích nào cũng không còn? Vừa nghĩ đến vết tích, toàn thân Lục Vân khẽ sáng lên, trong nháy mắt chàng đã xuất hiện ngay trên mảnh đất xưa kia của Dịch Viện, ánh mắt không ngừng tìm kiếm xung quanh xem có manh mối nào không, đồng thời chàng cũng lập tức triển khai Ý Niệm Thần Ba, cẩn thận phân tích từng manh mối, cho dù là nhỏ nhất. Chỉ một lúc sau, Lục Vân đã nhận được những phản hồi rất nhỏ từ Ý Niệm Thần Bá, sau khi tổng hợp và điều chỉnh những thông tin nhỏ đó, chàng đã thu được một số kết luận về sự việc kì lạ này.
Trong những khí tức còn sót lại vừa thu thập được ở Dịch Viện sau trận chiến diệt vong ngày đó, Lục Vân nhận thấy có khí của Quỷ vật và Ma vật, điều này chứng minh được một sự thật là Dịch Viện đích thực đã bị tiêu diệt dưới tay của Âm Thi Quỷ Vương và Hắc Ám Tôn chủ.
Ngoài ra, Dịch Viện trước kia đã được xay dựng trên một nhánh chủ yếu của thiên địa linh mạch, nhưng bây giờ thì linh mạch này đã hoàn toàn khô cạn, điều này chắc chắn tiềm ẩn một bí mật sau xa nào đó. Nhưng điều khiến Lục Vân cũng vô cùng lo lắng là ở đây cũng tồn tại cả chân khí của Huyền Ngọc Chân Nhân, lẽ nào người cũng đã thiệt mạng tại nơi đây rồi?
Nghĩ đến đây, Lục Vân lập tức tăng thêm một tầng tần suất của ý niệm thần bá và tiến hành phân tích cẩn thận và chính xác hơn những gì liên quan đến chân khí của Huyền Ngọc Chân Nhân. Trong lúc tìm kiếm, Lục Vân bắt đầu di động quanh Dịch Viện, toàn thân theo sự chỉ đạo của ý thức cứ bất giác quay lại phía đường đến vừa rồi, cuối cùng dừng lại ở một nơi cách Dịch Viện khoảng mười dặm. Quan sát cảnh tượng xung quanh, cây cối bị tàn phá, đất đá toang hoang và nhấp nhô, Lục Vân như hiểu rõ được trận quyết chiến hai ngày trước, đây chính là nơi kết thúc cuối cùng của trận chiến hủy diệt đó.
Sau một hồi yên lặng chú ý quan sát và phân tích các lọa khí phức tạp nơi đây, Lục Vân chợt nhíu mày nói:
- Thật kỳ lạ, nơi đây vẫn còn lưu lại một loại chân khí rất quen, người này rốt cuộc là ai đây? Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đều lưu lại chân khí rất đậm ở nơi đây, chân khí của Hắc Ám Tôn Chủ cũng rất rõ, nhưng còn loại khí còn lại khá giống với khí của Lâm Vân Phong rốt cuộc là của ai, rõ ràng người này ta chưa từng gặp mặt nhưng tại sao trong người ấy lại lưu giữ tuyệt kỹ của Dịch Viện?
Thực sự trong lúc này thì Lục Vân không thể đoán ra được rằng người mà chàng đang thắc mắc chính là Huyền Quỷ Chân Nhân, sư phụ của Lâm Vân Phong.
Kìm nén những xúc cảm của bản thân, Lục Vân một lần nữa lại triển khai Ý Niệm Thần Ba, lập tức một luồng thăm dò xoáy ra ra từ người Lục Vân và từ từ lan ra ngày càng rộng hơn. Cùng với phạm vi thăm dò của Ý Niệm Thần Ba ngày càng rộng ra, một luồng khí nửa như xa lạ, nửa như đã từng quen biết được truyền đến Lục Vân một cách nhanh chóng. Lục Vân nhún người bay lên không trung, theo đường thăm dò của Ý Niệm Thần Ba, chàng tìm đến được một đỉnh núi nhỏ.