Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 448 : Dịch Viện Ngộ Cố

Ngày đăng: 04:49 22/04/20


Thăm dò cẩn thận tính chất hai loại khí đó, nhãn thần của Lục Vân tràn ngập sự nghi hoặc và thắc mắc, chàng tự nói một mình:



- Cảm giác này có gì đó rất quen, dường như ta đã gặp qua ở đâu đó, nhưng cớ sao lại mơ hồ thế này, rốt cuộc bọn chúng có liên quan gì đến sự diệt vong của Dịch Viện hay không? Còn nữa, hai loại khí này chắc chắn là được lưu lại từ đúng hai ngày trước, bọn chúng đã có mặt vào đúng lúc đó rất có thể có thể đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong Dịch Viện, vậy mục đích nào đã khiến bọn chúng xuất hiện ở nơi đây vào đúng thời điểm đó?



Quá nhiều những thắc mắc cứ quanh quẩn trong đầu Lục Vân, Dịch Viện đã bị diệt vong, đó là sự thật không thể thay đổi được, nhưng rốt cuộc sự việc đã xảy ra như thế nào, điều này thực sự khiến chàng rất muốn tìm hiểu cho rõ. Tuy chàng có Ý Niệm Thần Ba vô cùng thần diệu, nó có thể phân tích rất nhiều sự việc đã diễn ra trước đó, nhưng dù thế nào thì nó cũng không thể là món Thần Bối Vạn Năng, vì vậy có rất nhiều bí mật sâu kín mà chàng không thể giải đáp được trong lúc này.



Đứng lặng người trên không trung, Lục Vân hướng mắt nhìn về phía Dịch Viện thân quen rồi tự nói với mình:



- Đã như vậy nên chăng hãy cứ nghe theo lời trái tim mách bảo vậy, mối thù của Dịch Viện ta chắc chắn sẽ phải đòi lại, vì tất cả các môn đồ đã thiệt mạng oan uổng. Bất luận kẻ nào đã gây ra chuyện này, Lục Vân ta sẽ quyết không bao giờ bỏ qua !



Vừa dứt lời, khắp người Lục Vân lập tức toát ra một luồng khí mạnh lan tỏa khắp một khoảng không rộng lớn, vạn vật xung quanh như run lên một hồi, những đám mây trên cao cũng bỗng dưng bị phá nát thành muôn mảnh nhỏ trôi dạt khắp tứ phương. Ánh mặt trời không còn bị những vòm mây che khuất chợt sáng chói khác thường, chiếu thẳng lên người Lục Vân, toàn thân chàng lập tức phát ra hàng vạn những tia hào quang lung linh, sáng chói một vùng rộng lớn.



Nhìn vô vàn những sắc quang khác nhau hội tụ hết lên cơ thể Lục Vân, Tứ Linh Thần Thú vừa há miệng thu nạp toàn bộ linh khí, vừa cất lời tán dương:



- Cách này của ngươi vẫn thực sự lợi hại như vậy, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nhưng trong phút chốc đã tập trung tất cả linh khí xung quanh thu gọn thành một khối, như vậy thật thuận tiện và nhanh chóng biết bao. Nhưng chỉ có điều những linh khí này bây giờ dường như chẳng còn mấy tác dụng với ngươi nữa đâu, tốt hơn hãy cứ để ta giúp ngươi giải quyết gọn là được rồi.



Không để ý đến câu nói của Tứ Linh Thần Thú, Lục Vân chỉ đứng lạnh lùng trên không trung, biến tất cả những phẫn nộ và thương đau trong lòng thành một khối sức mạnh lớn, dồn đẩy hết ra ngoài tại chính nơi đây. Lục vân quyết tâm khiến những khí thế mạnh mẽ này được truyền khắp tứ phương, để khắc nhớ không quên nỗi đau hiện tại. Đối diện với cố Viện thân quen ngày nào, Lục Vân chỉ biết dùng cách này để diễn tả tâm tư và nỗi lòng của mình, đồng thời thể hiện quyết tâm sẽ dùng tất cả sức mạnh của bản thân để đòi lại công bằng cho Dịch Viện.



Tiếng gió vẫn vi vu đâu đó như lời đồng ca của các đồng môn đã ra đi tại chính nơi đây đang vang vọng không ngừng bên tai Lục Vân. Lời ca đó có nỗi đau khiến ta phải ghi nhớ khắc sâu, lời ca đó có nước mắt khiến ta phải đau đớn không nguôi, lời ca đó có tình yêu khiến ta được yêu thương giúp đỡ, lời ca đó có ý khiến ta được thêm sức thêm chí. Biết bao trái tim thiếu niên anh hùng bị đâm nát, biết bao giấc mơ tươi đã bị phá vỡ, biết bao thanh gươm vùng lên bảo vệ gia Viện và rồi bị chẻ nát, biết bao hồn ma oan ức đang kêu gào thảm thiết.



Những tiếng kêu thảm thiết và mãnh liệt cứ vang vọng trong vô thanh, đúng vào lúc những quyết tâm của Lục Vân đạt lên đến đỉnh điểm thì khắp Dịch Viện bỗng nhiên toát lên một luồng khí bất thường, tựa hồ như một vong ma đang hồi sinh và thảm thiết kêu gào, tựa hồ như một điềm báo kinh hoàng. Người đầu tiên nhận thấy sự bất thường này là Tứ Linh Thần Thú, nó ngước đôi mắt đỏ máu lên nhìn trời cao, vô vàn những đám mây đen kịt đang tập trung lại thành một khối với những vô vàn những oán khí hừng hực, khối hắc ám cứ chuyển động không ngừng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.



Lục Vân chợt bừng tỉnh bởi tiếng kêu của Tứ Lịnh thần thú:



- Chú ý một chút nào, ngươi cứ thúc đẩy ý niệm không ngừng như vậy, những chân nguyên đầy hận khí rất có thể thu hút sự chú ý của những vong ma quanh đây, khiến chúng nhân cơ hội để phát sinh dị biến, cuối cùng hình thành lợi ngao cũng nên đấy.



Nghe vậy, Lục Vân như bừng tỉnh lại, vội vàng thu lại hết những chân nguyên vừa thoát ra ngoài, đoạn thở dài nói:
- Ngươi thực biết cũng khá nhiều đấy, nhưng chẳng lẽ lần này nói thẳng hết ra như vậy sẽ bị ta giết chết để diệt khẩu sao?



- Diệt khẩu? Thật tức cười. Nếu ngươi làm những việc như vậy thì chắc chắn ngươi đã không phải là Lục Vân rồi.



Bóng nhạt cất lời, khẩu khí vô cùng kiên định, dường như hắn biết rất rõ tính cách của Lục Vân.



Lục Vân nhìn hắn lạnh lùng rồi gằn giọng:



- Con người ai cũng có thể thay đổi, tốt nhất là ngươi không nên mạo hiểm thêm. Hãy nói vào chủ đề chính đi, ngươi gặp ta ở nơi đâu trong Quỷ Vực?



Thấy Lục Vân lại hỏi thêm, bóng nhạt cũng không giấu thêm nữa liền cười nhạt nói:



- Nói với ngươi cũng không ảnh hưởng gì, ta gặp ngươi lần đầu tiên chính là ở hồ Hóa Hồn. ngày đó, khi Kiếm Vô Trần chiếm được Phong Hồn Phù còn người giành được Hóa Hồn Phù, do mất đi Hóa Hồn Phù nên cuối cùng hồ Hóa Hồn đã bị hủy diệt, vào thời khắc đó ta đã bị đẩy ra đây.



Nghe xong những lời đó, Lục Vân khẽ giật mình, hóa ra là khi ấy chính vì chàng đã lấy đi Hóa Hồn Phù mà hồ Hóa Hồn đã bị hủy diệt. Lục Vân bất giác cúi xuống nhìn bàn tay phải của mình rồi tiếp tục hỏi, mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào:



- Chuyện này ta hiểu rồi, bây giờ hãy nói về thân phận của ngươi và mục đích ngươi đến đây đi. Ngươi đến nhân gian cũng đã lâu rồi, nhưng giới tu chân không một ai biết gì về tin tức của ngươi cả, có thể nói ngươi ẩn mình rất khéo, khéo đến mức đáng khâm phục đó.



Bóng nhạt cười lớn rồi nói:



- Quá khen, quá khen, thực ta nếu ta nói với ngươi là ta đến nhân gian này là hoàn toàn không có dã tâm gì, cũng chẳng có âm mưu gì đen tối, nói vậy liệu ngươi có tin được không?



Lục Vân khẽ nhíu mày quan sát hắn một lúc rồi mới nói:



- Không có dã tâm thì còn có thể tin được vài phần, nhưng còn không có một chút âm mưu nào thì thực sự khó mà tin được. Chắc chắn ngươi đến nhân gian ít nhất cũng có mục đích gì đó, điều này ngươi không thể chối cãi được.