Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 508 : Kinh nhân tiêu tức (Tin tức kinh người)

Ngày đăng: 04:49 22/04/20


Phong Lôi Chân Quân tán đồng:



- Rất có lý, đối với quỷ vực, chúng ta cần phải phòng bị mới được. Bất quá, nếu chỉ xét riêng việc lần này, bọn chúng ra tay cũng là một chuyện tốt, ít nhất đã cảnh cáo được vực chi tam giới, đồng thời tạo thêm rối rắm phức tạp trong quan hệ giữa bọn chúng. Vì vậy, đối với chúng ta chuyện này lại là chuyện tốt.



Diệp Tâm Nghi tiếp lời:



- Những lời chân quân nói rất hợp với ý của ta. Hiện giờ, các thế lực tại nhân gian rất hỗn loạn, chỉ riêng vực chi tam giới thôi cũng có một số lượng khá đáng kể, khiến chúng ta khó lòng ứng phó. Lần này, quỷ vực đã chủ động gây ra chiến tranh hỗn loạn, chúng ta tốt nhất nên ngồi yên xem bọn chúng đấu nhau, chờ đến khi các bên đều lưỡng bại câu thương rồi mới thu thập bọn chúng cũng chưa muộn. Trước mắt, cần tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ chủ yếu hướng về Địa Âm và Thiên Sát, còn những thứ khác chưa cần gấp thì tạm thời chỉ quan tâm sơ bộ thôi.



Mọi người đều không nói gì, tình thế nhân gian thế nào ai cũng đều đã ít nhiều hiểu rõ, không làm như vậy còn có thể làm gì nữa?



Toàn đại điện đang trầm tư suy nghĩ thì đệ tử ở giữa điện báo tiếp:



- Bẩm minh chủ, ngoài tin tức vừa rồi còn có một tin tức khác nữa. Nghe nói sáng sớm hôm nay, một mình Lục Vân đã xông thẳng vào Long - Ma chiến tuyến trên Đan Hoa sơn, hiện đang giao chiến với Hắc Ám tôn chủ và Tam Nhãn Long Lang, kết quả ra sao tạm thời vẫn chưa rõ.



Vừa nghe thấy tin này mỗi người đều có biểu lộ khác nhau, Hạo Vân cư sĩ của Nho viên cùng với Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện đều nhìn Càn Nguyên chân nhân, ánh mắt có chút kinh ngạc. Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân và Liễu Tinh Hồn cũng tỏ ra kinh hãi, nhưng lại có vẻ vui mừng nhiều hơn, dường như tin tức này còn tốt hơn tin tức trước đó. Vẻ mặt của những người còn lại đều rất phức tạp, khó có thể miêu tả hết được.



Sự im lặng phảng phất như làn gió không một tiếng động tràn ngập khắp đại điện.



Một lúc lâu sau, Diệp Tâm Nghi mới hỏi:



- Tin tức này có đáng tin cậy không?



Người đệ tử đó khẳng định:



- Hoàn toàn đáng tin, sự việc này đã truyền ra ngoài, gần như cả giới tu chân đều biết.



Diệp Tâm Nghi ồ lên một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho đệ tử đó lui xuống, rồi lại tiếp tục trầm tư suy tưởng.



- Minh chủ đang suy nghĩ gì vậy, có phải là đang nghĩ đến nguồn gốc của tin này, cũng như trong đó có ẩn giấu điều gì phải không?



Thái Phượng Tiên Tử bình thản hỏi.




Im lặng giây lát, Huyền Âm chân nhân nhẹ nhàng nói:



- Ý mọi người thế nào, chúng ta ai nấy đều hiểu được. Đây là nơi nào thì mọi người đều rõ cả, vì vậy có chuyện gì đi nữa mong mọi người không nên biểu lộ kích động quá mức. Về việc của Lục Vân, chúng ta hiện tại ngoài việc cầu mong cho đệ tử ấy được bình yên ra thì cũng không thể giúp được việc gì. Chỉ là có một điểm không biết mọi người có nhận thấy không, tại sao việc Lục Vân xông lên Đan Hoa sơn lại được truyền khắp thiên hạ như vậy chứ?



Càn Nguyên chân nhân giật mình hỏi lại:



- Sư đệ, ý của đệ có phải là trong chuyện này còn có che dấu một điều gì đó phải không?



Huyền Âm chân nhân trầm ngâm đáp:



- Với sự hiểu biết của chúng ta về Lục Vân, đệ tử ấy hoàn toàn không phải người huyền diệu lắm. Vì vậy việc Lục Vân lên Đan Hoa sơn tìm Hắc Ám tôn chủ báo thù cũng không cần ầm ĩ như vậy. Nếu như nói rằng làm như vậy để muốn tìm người giúp đỡ thì đệ tử ấy lại càng không cần thiết phải một mình đi lên đó. Phân tích qua như vậy trong đó đúng là có vài phần khó hiểu.



Phong Viễn Dương gật đầu nói:



- Lời của sư thúc đúng là rất hợp tình hợp lí. Nhưng tin tức này đã không phải do Lục Vân chủ động truyền ra ngoài thì là ai đã truyền ra ngoài đây, mục đích thật sự là gì?



Chỉ một câu nói khiến cho cả gian phòng lại chìm vào trầm lặng, ai cũng không thể giải thích chính xác vấn đề này.



Khá lâu sau, Càn Nguyên chân nhân mới than thở:



- Đã không thể nghĩ ra được lí do tại sao thì thôi, ta cho mọi người biết cũng chỉ hi vọng mọi người có thể hiểu rõ hơn tình hình, có gì cũng giữ kín trong lòng. Cũng không còn sớm nữa, mọi người hãy đi lo việc của mình trước đi.



Nói xong liền quay người rồi đi ra ngoài.



Đúng lúc đó, Lâm Vân Phong đang ở trên giường đột nhiên cất tiếng:



- Ta biết rồi, ta đã biết tại sao rồi.



Mọi người kinh ngạc nhìn gã, ai cũng tỏ ra rất tò mò.