Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 520 : Quái điểu xuất hiện (Chim lạ xuất hiện)
Ngày đăng: 04:49 22/04/20
Giữa tiếng sấm nén chặt, hoa băng bắt đầu nở ra, ngàn vạn băng tuyết va chạm với yêu khí dập dềnh như sóng biển dâng cao, biến thành muôn hình vạn trạng. Đang lúc tấn công, đám yêu vật gầm rú, số đông yêu thú có tính sợ lạnh rống lên giận dữ rồi bỏ chạy. Lũ yêu thú né tránh khí cực lạnh đang đuổi theo đã mở ra một khe hở cho Bạch Như Sương. Nàng nắm lấy cơ hội, thân hình chớp động, liền dời đi trăm trượng, thoát khỏi vòng vây của lũ yêu vật.
Ra khỏi đám hỗn loạn, Bạch Như Sương dùng thuật vật chất hóa thành khí, thân thể biến thành một luồng ánh sáng trắng chạy cực nhanh về hướng Thủy Tinh Thiên Địa. Đúng lúc đó, bầu trời đang quang đãng bỗng xuất hiện ba quang ảnh phát ra hào quang không giống nhau, tạo thành một kết giới phong bế Bạch Như Sương vào chính giữa.
Trong không trung, luồng sáng trắng dừng lại, bóng ảnh hiện ta. Bạch Như Sương gương mặt trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, lộ rõ mấy phần đau thương.
Quanh thân, ba đạo nhân ảnh phát ra khí thế mạnh mẽ, lại có yêu khí dày đặc lần lượt dung hợp với nhau, bề mặt kết giới lấp lánh quang ảnh của các loại yêu thú. Người đứng chính giữa có khuôn mặt hẹp và dài, tuổi khoảng ngoài năm mươi, hai tay lông dựng đứng, ngón tay dài ngoằng, móng tay thỉnh thoảng hiện sắc xanh mờ. Bên trái là một người to lớn, vạm vỡ như núi, sắc mặt đen sạm như than. Bên phải là một người dáng vóc gầy nhỏ, ánh mắt chuyển biến từng hồi, mặt đầy vẻ thông minh tinh quái.
Bạch Như Sương vừa cố phục hồi chân nguyên, vừa mở miệng hỏi:
- Ba vị tu vi thật cao cường, đã hóa được thành hình ngưòi, sao còn muốn làm khó ta?
Người đứng ở giữa bật cười âm hiểm, đáp lại:
- Nơi đây là Mê Thất Sâm Lâm(rừng rậm mê hoặc) cổ xưa nhất của Yêu vực. Những loài khác nếu đến đây, trừ phi có thực lực thật mạnh mẽ mới có khả năng tự mình thoát ra, còn không thì phải chết. Hiện tại, nếu nói làm khó căn bản là không phải, vì đó là quy tắc ở đây của bọn ta. Bây giờ đừng phí lời vô ích, ngươi chỉ còn cách giở hết thủ đoạn ra, xem vận khí của ngươi thế nào.
- Khoan đã.
Bạch Như Sương đưa tay ngăn lại rồi trầm giọng nói:
- Nếu đã như thế, ba vị đã không nói rõ lai lịch, ta cũng đành liều một phen. Không biết ba vị có dám…
Người ở giữa cười hắc hắc, mỉa mai nói:
- Không dám? Thật là nực cười. Ngươi chết tới nơi rồi còn không biết, để ta nói cho ngươi hay. Ta là Bích Nhãn Ma Lang (Sói ma mắt xanh), đã tu luyện ở đây hơn một ngàn sáu trăm năm rồi. Hai vị này một người là Xích Linh Viên Hầu (Vượn Lông Đỏ), tu luyện cũng đã hơn một ngàn năm trăm năm, còn người kia là Hôi Sơn Hắc Hùng (Gấu Đen Núi Xám), tu luyện đã gần hai ngàn năm. Nhân loại, giờ ngươi đã biết lai lịch của bọn ta rồi, chuẩn bị chết đi.
Lời vừa dứt, Bích Nhãn Ma Lang ngửa mặt lên trời hú một tiếng, thân thể biến hóa ngàn vạn, dùng đủ mọi tư thế và vị trí khác nhau, chặn ngay trước mặt Bạch Như Sương.
Bên trái, Hôi Sơn Hắc Hùng rống lên một tiếng điên cuồng, âm thanh tựa như sấm động, tạo nên gió bão dữ dội kéo tới, làm cho khí lưu trong kết giới rung động mãnh liệt. Nhìn xa xa tựa như một mũi tên gió bắn đến, nhốt chặt Bạch Như Sương vào giữa. Phía đối diện, Xích Linh Viên Hầu cũng không chịu kém, từ trong miệng bất ngờ bắn ra những ngọn lửa, song thủ múa lên tạo thành ánh đỏ như điện, phối hợp với thế tiến công của Ma Lang và Hắc Hùng, gây nên làn sóng kinh khủng hãi hùng bên trong kết giới. Âm thanh trầm trầm phát ra làm lòng người rét run.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Liệt Thiên nóng nảy bất an đến mồ hôi tuôn trào như suối. Hắn không chỉ sử dụng đến tám phần chân nguyên mà còn thi triển cả pháp quyết thần bí nhất của mình "Thái Ất Bất Diệt", cuối cùng cũng cứu tỉnh được Bạch Như Sương.
Thở hắt một hơi, Liệt Thiên thu hồi phần lớn chân nguyên, chỉ để lại một phần nhỏ tiếp tục cứu chữa thân thể nàng cho đến khi nàng hồi phục hoàn toàn.
Quay đầu, Liệt Thiên liếc qua ba tên yêu vật Ma Lang đang bị đông cứng giữa không trung, ánh mắt băng lạnh, giọng vô cùng tàn khốc nói:
- Lá gan các ngươi quả không nhỏ, ngay cả nư nhân bên cạnh ta mà các ngươi cũng dám tổn thương, ta quyết khiến cho bọn ngươi phải hối tiếc muôn đời.
Lời vừa dứt, thân thể ba đại cao thủ ở giữa không trung đột nhiên phát nổ, cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt thành tro.
Trầm mặc nhìn Liệt Thiên, Bạch Như Sương nhẹ giọng hỏi:
- Sao nóng nảy quá như vậy? Vì ta phải không?
Liệt Thiên quay đầu lại, nhìn nàng với thần sắc phức tạp, khẽ trả lời:
- Trong thâm tâm, nàng mong chờ câu trả lời thế nào?
Bạch Như Sương ánh mắt biến đổi, lẳng lặng không nói.
Trong không khí trầm mặc, quái điểu mới bay lên vai của Bạch Như Sương, phá tan ngượng ngùng giữa hai người.
Bạch Như Sương kinh ngạc nhìn con chim, cất tiếng hỏi:
- Quái điểu này từ đâu đến vậy, hay là ngươi đã mang nó tới?
Liệt Thiên khẽ gật đầu, giọng khác thường trả lời:
- Sau này nàng sẽ biết. Một khi nó đã chọn nàng, ắt hẳn phải có nguyên do. Ta nghĩ đến thời điểm thích hợp, tất cả sẽ có kết quả rõ ràng.