Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 567 : Dạ thám địch tình (Nửa đêm dọ thám tình hình địch)

Ngày đăng: 04:50 22/04/20


Còn đang mải nghĩ, cửa sơn cốc đột nhiên lóe ánh hào quang, Hắc Sát Hổ Vương và Tam Nhãn Long Lang kề vai tiến đến, chớp mắt hai người đã xuất hiện trước mặt Huyền Dạ.



Ánh mắt giao nhau, Huyền Dạ và Long Lang cùng cười khẽ, Huyền Dạ cười có đôi chút đau buồn, còn Long Lang thì lại hơi chua xót.



Trầm ngâm im lặng giây lát, ba người không nói gì nhiều. Huyền Dạ có nói vài câu, nhưng qua rồi cũng chẳng nhớ đã nói những gì, sau đó liền dẫn hai người trở về Thủy Tinh Thiên Địa.



******************



Đêm Hoa Sơn ánh sao sáng lung linh huyền ảo, ánh trăng sáng tỏ êm ái như gió, nhẹ nhàng phủ lên khắp mặt đất, phảng phất như một chiếc áo choàng bằng voan mỏng, thường xuyên xao động.



Canh hai, một bóng người bỗng hiện ra giữa không trung, không gây nên bất kì tiếng động nào, cũng không để lộ ra một chút khí tức, thần không hay quỷ không biết xuất hiện trên mái căn phòng của Liễu Tinh Hồn. Bóng đen đứng im lặng giây lát, nhìn xung quanh không thấy động tĩnh gì, lập tức lắc mình biến mất vào bóng đêm, không để lại chút dấu vết.



Trong phòng Liễu Tinh Hồn, ngoại trừ Liễu Tinh Hồn đang nằm nghỉ trên giường, còn có Cửu Dã đang ngồi xếp bằng trong phòng, hai tay kết ấn trước ngực, tư thế trông rất kì quái. Toàn thân lão phát ra một màn sương xám mờ mờ ẩn ẩn, phảng phất vô số sinh linh đang ẩn mình trong đó, vừa tìm cách chống lại ngoại lực xâm nhập từ bên ngoài, vừa thăm dò động tĩnh xung quanh.



Lúc này, Liễu Tinh Hồn đã ngủ say trên giường, nhưng Cửu Dã bỗng đột nhiên mở trừng hai mắt, quát nho nhỏ:



- Yêu ma phương nào, sao còn chưa hiện thân.



Đang nói thì màn sương mù màu xám lập tức nở rộng, nháy mắt xâm chiếm hết cả phòng, không những làm Liễu Tinh Hồn tỉnh giấc, mà còn hình thành một thân ảnh mờ nhạt.



- Đại Sư, xảy ra việc gì vậy?



Liễu Tinh Hồn kinh hãi chưa tỉnh hẳn, mắt ngó quanh quất khắp phòng, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, tò mò không nhịn được liền cất lời hỏi Cửu Dã.



Cửu Dã hừ lạnh đáp:



- Ngươi mở to mắt mà không nhìn thấy gì à, có kẻ đột nhập vào phòng, muốn gây điều bất lợi cho lão phu.



Liễu Tinh Hồn giật nảy mình, quan sát kĩ lưỡng mãi mới phát hiện ra một thân hình mờ mờ, tức giận quát lên:



- Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám cả gan đến Hoa Sơn sinh sự?


- Sư phụ, rốt cục sư phụ đã biết được chuyện gì, sao không muốn nói cho con biết?



Huyền Âm chân nhân cười chua chát, thoáng chút đau khổ đáp:



- Sư phụ nói cho con thì có thể làm thế nào, con có thể thay đổi được gì không? Có một số việc đến lúc tối hậu, cho dù có biết đi chăng nữa cũng chẳng có cách nào cứu vãn, bởi lẽ định mệnh đã định kết quả như vậy rồi. Tối nay, sư phụ gọi con tới đây, tất nhiên là có vài chuyện muốn nói với con, nhưng con phải hứa với sư phụ, sau khi biết rồi không được nói lung tung!



Lâm Vân Phong vội nói:



- Sư phụ yên tâm, một khi chưa được sự đồng ý của sư phụ, đệ tử tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu. Bây giờ sư phụ nói cho đệ tử biết đi.



Huyền Âm chân nhân nhìn gã một hồi, trong lòng đang thở dài không thành tiếng, ngoài miệng lại nói:



- Hãy nhớ lời con vừa nói, không được quên. Bây giờ con hãy nghe cho rõ, lần này con và Ngạo Tuyết trở về Hoa Sơn là một sai lầm rất lớn. Vì sai lầm này, nhiều chuyện được định sẽ xảy ra không cách nào thay đổi được, trong đó bao gồm cả sinh mệnh của không ít người.



Vẻ mặt Lâm Vân Phong biến thành ngạc nhiên khiếp sợ, cất tiếng kinh hãi:



- Sư phụ, có phải sư phụ đã phát hiện ra được điều gì rồi, mau nói cho đệ tử biết đi, chúng ta sẽ cùng nhau ngăn chặn nó.



Huyền Âm chân nhân lắc đầu nói:



- Có một số việc đã không kịp cản trở nữa rồi, nếu như có thể chặn được, thiên hạ đã không đại loạn, Thái Âm lại sẽ không xuất hiện, thế giới này chánh tà cũng không đan xen lẫn lộn, tất cả tựa như một giấc mơ. Được rồi, con phải nghe cho cẩn thận đây, bởi vì sự tình thứ nhất này, Lục viện môn hạ trước mắt đang lưu lại ở Hoa Sơn đều bị liên lụy. Trong đó, Phượng Hoàng thư viện cùng với Dịch viên chúng ta là bị nghiêm trọng nhất. Lần này, sư phụ nghĩ mọi biện pháp chữa con hồi phục, không phải vì mong con sẽ thay đổi được gì, mà mong con hãy bỏ qua bớt đi. Những lời này bây giờ có lẽ con chưa hiểu, nhưng không phải vội, ngày mai con sẽ hiểu thôi.



Nhìn Huyền Âm chân nhân, Lâm Vân Phong dần dần cảm thấy ớn lạnh trong lòng, những lời sư phụ tuy chưa có gì rõ ràng, nhưng cũng chính vì thế mà khiến gã cảm thấy nặng nề vô cùng. Ngày mai rồi sẽ ra sao, không ai có thể nói rõ được, nhưng Lâm Vân Phong dĩ nhiên đã đoán ra được, ngày mai trong Lục viện chắc chắn sẽ xảy ra những việc bất ngờ. Đến lúc ấy, bản thân sẽ phải đối mặt như thế nào đây, kiên quyết hay từ bỏ đây?



Đang còn suy nghĩ, Huyền Âm chân nhân đã nói tiếp:



- Hãy nhớ một lời của sư phụ, Dịch viên đã giao cho con rồi đấy, con nhất định phải bảo trọng thân thể! Được rồi, con đi đi, tối nay chịu khó mà nghỉ ngơi, ngày mai còn rất nhiều chuyện đợi con.



Lâm Vân Phong ngồi im, gặng hỏi:



- Sư phụ, rốt cục là chuyện gì, sư phụ nói cho con biết đi, con sẽ cố gắng suy nghĩ để tìm ra đối sách.