Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 568 : Khai thủy chi tiền (Trước khi bắt đầu hành sự)

Ngày đăng: 04:50 22/04/20


Huyền Âm chân nhân thở dài, khẽ ngâm:



- Nhất tràng âm mưu, kỉ phiên khởi phục, thái âm nghịch chuyển, thùy tiếu thương khung?(1) Đi thôi, đã là của con thì lại là của con, không cần phải cưỡng cầu.



Lâm Vân Phong nhìn ông không cố nói nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi trở về phòng.



Huyền Âm chân nhân bất động, cũng chẳng thèm ra đóng cửa phòng, cứ như thế lặng lẽ ngồi bên bàn, khẽ nói:



- Sinh mệnh của ta không còn nhiều, thời gian của họ cũng không còn nhiều nữa…



Gió đêm khe khẽ thổi làm lắc lư cửa phòng, phát ra âm thanh lớn. Trong phòng, một luồng không khí tươi mới thổi tới thổi lui, thì thào như muốn kể lể điều gì.



Ngẩng đầu lên, Huyền Âm chân nhân thở dài nói:



- Gió, ngươi cũng đang than thở đấy à? Nhưng than vãn thì có tác dụng gì đây? Than vãn cũng chẳng thể nào giữ lại được người sắp xa lìa...



****************



Sáng sớm tinh mơ, tiếng chim hót êm tai thánh thót vang vọng khắp Hoa Sơn. Phương đông, chân trời mờ hiện hồng quang, chốc lát nữa thôi, mặt trời sẽ từ từ mọc lên, vạn vật lại bừng tỉnh.



Hoa Sơn, trong Chánh Đạo liên minh, Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn, Huyền Âm chân nhân, ba người ai nấy tự chuẩn bị, tới lui cố gắng xem xét việc chữa trị cho Trương Ngạo Tuyết có tốt hay không?



Giờ thìn ba khắc, Kiếm Vô Trần dẫn theo Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng đến bên ngoài phòng Trương Ngạo Tuyết, vừa đúng gặp ngay môn hạ Dịch viên đang canh chừng bên ngoài và ba người Ngọc Vô Song của Phượng Hoàng thư viện. Vừa gặp nhau, hai bên chào hỏi xã giao vài câu. Đợi hai bên chào hỏi xong, Kiếm Vô Trần nhìn Phong Viễn Dương, Càn Nguyên chân nhân và Ngọc Vô Song, bình đạm cất tiếng:



- Ba vị đã chuẩn bị kĩ chưa? Nếu mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, ta sẽ nói cho các vị biết lịch trình, rồi xuất phát luôn.



Ngọc Vô Song không chút cảm xúc, bình tĩnh nói:



- Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, minh chủ xin dặn dò.



Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương tuy có chút không cam tâm, nhưng Huyền Âm chân nhân đã nói rõ trước rồi. Vì thế tuy hai người không nguyện ý cũng chẳng nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu.



Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hơi mừng, cười nói:



- Thế thì tốt rồi. Bây giờ ba vị theo đường đến cao nguyên đất vàng. Đến đó rồi, đi thêm khoảng ba trăm dặm nữa, lúc ấy tự nhiên sẽ gặp đệ tử liên minh, theo bọn họ là đến được tổng đàn. Được rồi, ta chúc ba vị đi đường thuận lợi!


- Tính kỹ thì cứu người mới là việc khẩn yếu, cứ theo lời đại sư. Hiện giờ đã chọn được phòng rồi, mọi người đường ai nấy đi, cùng nhau chuẩn bị thôi.



Đầu tiên, Tĩnh Nguyệt đại sư của Dịch viên về phòng nâng Trương Ngạo Tuyết dậy, cẩn thận đưa đến căn phòng mà Cửu Dã đã chọn. Còn những người khác đứng canh phòng chung quanh, quan tâm dõi theo diễn biến đang diễn ra.



Nửa canh giờ trôi qua, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cửu Dã đại sư đi vào biệt viện của tam phái, đuổi hết mọi người ra ngoài, lại còn nghiêm trang nói rõ một khi phát hiện có người vào phòng liền dừng ngay việc trị bệnh.



Vì thế, cả chín người bao gồm Kiếm Vô Trần, Phong Lôi chân quân, Thiên Túc đạo trưởng, Tĩnh Nguyệt đại sư, Huyền Âm chân nhân, Liễu Tinh Hồn, Thương Nguyệt, Lí Hoành Phi, Tất Thiên chỉ còn cách đứng bên ngoài cửa viện, ánh mắt trông ngóng về phía Trương Ngạo Tuyết trong đó.



Lặng lẽ đứng phía ngoài viện, Tĩnh Nguyệt đại sư và những người có quan tâm đều tỏ ra lo lắng, nhưng Kiếm Vô Trần có vẻ thiếu kiên nhẫn, đợi được một lúc lại lên tiếng:



- Xem ra một canh giờ rưỡi cũng chưa thể xong được. Quý vị cứ đợi ở đây, ta đến sườn núi xem tình hình thế nào, lát nữa sẽ quay lại.



Nói rồi đi luôn nhưng Phong Lôi chân quân gọi giật lại:



- Đừng vội, ta cũng muốn đi quanh bốn phía, nếu không đứng đây sốt ruột cũng chẳng ích gì.



Nói rồi hai người cùng đi về phía sườn núi.



Lại nói về chuyện Lâm Vân Phong tức giận bỏ đi, Hứa Khiết vội đuổi theo, phải chạy đến tận phòng gã mới có thể nắm được tay Lâm Vân Phong. Thấy mặt gã tức giận bừng bừng, Hứa Khiết dịu dàng nói:



- Đừng có thế nữa, muội biết huynh quan tâm đến Ngạo Tuyết, nhưng mọi người ai cũng quan tâm đến tỷ ấy giống như huynh vậy, vì thế đều mong tỷ ấy sớm có ngày tỉnh lại. Vừa rồi sư phụ huynh mắng huynh, thật ra cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi, huynh chớ có…. Ấy, tại sao đột nhiên huynh lại cười?



Lâm Vân Phong cười hì hì mấy tiếng, đưa tay ôm thân thể mềm mại của Hứa Khiết vào lòng, nhăn mặt khỉ áp sát mặt nàng, khẽ cười:



- Huynh cố ý làm thế đấy, nhưng muội lại bị lừa đến đây. Hì hì, thơm quá đi mất, huynh thật lòng nghĩ …hì hì …



Hứa Khiết đỏ mặt, mắng yêu:



- Huynh cứ đi đi, đồ đáng ghét, xấu xa.



Nàng ngước mặt ra xa mặt gã, nhưng không hề từ chối vòng tay của gã, chỉ có ánh mắt thẹn thùng nhìn gã.



Ghi chú:



(1) Nhất tràng âm mưu, kỉ phiên khởi phục, thái âm nghịch chuyển, thùy tiếu thương khung: Một trường âm mưu, mấy phen lên xuống, Thái Âm chuyển ngược, ai cười trời đất đây?