Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 684 : Xích lỏa tương đối (Đối diện mà không có y phục)

Ngày đăng: 04:51 22/04/20


Lục Vân nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, cười có phần thê lương, cất tiếng:



- Không nói tới việc lúc này đã quá trễ rồi, cho dù tôi thật sự có biện pháp rời đi, còn người thì sao đây? Người thật sự cam tâm chết ở đây chăng?



Ngọc Vô Song né tránh ánh mắt của chàng, thấp giọng đáp:



- Có lẽ đó là mệnh vận của Phượng Hoàng thư viện.



Lục Vân cười trầm đục một tiếng, miệng quát một tiếng nhỏ, chỉ thấy quang vân hai màu đỏ xanh đan xen từ trong ngực chàng bay vụt ra, xoay tròn trên đỉnh đầu của chàng. Quang vân này có chút thần diệu, có thể tự động phát ra kết giới âm dương trùm lấy Lục Vân để bảo vệ, không cho ngoại lực tấn công vào.



Kinh hãi ngắm nhìn quang vân đang xoay tròn đó, Ngọc Vô Song hỏi:



- Lục Vân, đó là vật gì?



Lục Vân đáp lại:



- Đây là thần vật trong truyền thuyết – Càn Khôn Ngọc Bích, ẩn chứa huyền cơ vô cùng. Mãi cho đến giờ tôi cũng chỉ gần như hiểu được hơn phân nửa, còn một số bí ảo vẫn chưa tìm ra được. Vật này ẩn chứa hai khí âm dương tiên thiên, có nó hộ thể thì có thể bay đi rời khỏi nơi này. Chỉ có điều bây giờ đã quá trễ rồi, bởi vì Càn Khôn Ngọc Bích cho dù là thần vật, nhưng sức mạnh nó có thể dung nạp được, căn bản không đủ để chống lại sức mạnh nơi đây, vì thế trước đây tôi còn có cơ hội rời đi, mà hiện nay lại không còn kịp nữa.



Ngọc Vô Song cười cười hối tiếc, vẻ mặt rất thất vọng, miệng nhẹ nói:



- Lại bởi vì ta là sư phụ của Thương Nguyệt, nên ngươi từ chối không đi phải không?



Lục Vân do dự một chút, lắc đầu nói:



- Không phải.



Ngọc Vô Song cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi dồn:



- Vậy bởi vì nguyên nhân nào đây?


Cùng với nhiều năm tu luyện, thân thể được linh khí bồi dưỡng, dung nhan không hề mất đi, ngược lại còn thêm mấy phần phong tình thành thục. Lúc xưa Lục Vân lần đầu gặp nàng trên đỉnh Thái Huyền sơn, cũng đã chấn động vì vẻ đẹp của nàng.



Hiện nay, Phượng Hoàng thư viện tuy đã bị hủy diệt, nhưng với vai trò là chưởng giáo Phượng Hoàng thư viện, có danh phận trong giới tu chân, làm sao Ngọc Vô Song có thể chịu đựng được tình cảnh lúc này.



Vì thế, do bởi tôn nghiêm của nữ nhân, do bởi danh dự trước đây của mình, nàng không thể chấp nhận ánh mắt bất cứ nam nhân nào làm nhơ bẩn thân thể thánh khiết của mình. Hơn nữa, quan hệ giữa Lục Vân và Thương Nguyệt khiến cho quan hệ giữa nàng và Lục Vân lại càng thêm phần phức tạp, tình hình càng thêm phần xấu hổ. Điều này làm sao không khiến cho nàng thẹn thùng phẫn nộ vô cùng được.



Trong lúc xấu hổ, Ngọc Vô Song nghĩ đến đầu tiên là cái chết, như vậy sẽ không phải đối diện xấu hổ nữa. Thứ hai, chính là hóa thành trạng thái nguyên thần, như vậy tấm thân xác thịt được ẩn dấu đi, cũng có thể tránh được ánh mắt của Lục Vân. Suy xét một lúc, tử vong chắc chắn là khó mà thản nhiên đối mặt, vì thế nàng chọn phương án thứ hai.



Nhưng khi nàng điều động chân nguyên, dự tính trở về trạng thái nguyên thần tồn tại trong không gian, Lục Vân đột nhiên quát lên một tiếng lớn, chớp mắt đã đưa tay chế ngự cử động của nàng, ôm lấy nàng kéo vào lòng mình.



Đối mặt với xấu hổ khó chịu đựng nỗi, Ngọc Vô Song lập tức giận dữ, cất tiếng mắng:



- Lục Vân, ngươi làm gì vậy, ta chính là sư phụ Thương Nguyệt, ngươi không được hồ đồ như vậy.



Lục Vân liếc nhìn nàng, sau đó dời ánh mắt đi, không còn chăm chú nhìn vào thân thể hấp dẫn của nàng nữa, giọng bình tĩnh nói:



- Nơi này hung hiểm vô cùng, một khi hóa thành nguyên thần rồi, người chắc chắn lập tức bị nuốt lấy, không còn cơ hội sống sót.



Ngọc Vô Song hơi lặng đi, sau đó lớn tiếng nói:



- Điều đó cũng không phải chuyện của ngươi. Ta đã tình nguyện chọn cái chết, không muốn đối diện với tình cảnh lúc này.



Trên đầu, Càn Khôn Ngọc Bích xoay tròn như cũ, chỉ có điều nhìn chăm chú mới phát hiện tần suất xoay tròn của nó đã giảm chậm, dường như áp lực bên ngoài đã càng lúc càng tăng mạnh.



Ghi chú:



(1) Thanh tâm quả dục: làm cho lòng thanh tĩnh, tiết chế nhục dục.



(2) xử nữ nguyên âm = còn trinh tiết