Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 685 : Sanh tử ảo diệt
Ngày đăng: 04:51 22/04/20
Lục Vân thở dài một tiếng, ánh mắt chốt chặt lấy nàng, cứ như vậy thẳng thắn đón lấy ánh mắt ngập đầy lửa giận của nàng.
Thật lâu, Ngọc Vô Song từ từ bình tĩnh trở lại, rút tay phải đang bị chàng nắm giữ về để nhè nhẹ trước ngực, che dấu đi một phần thân ảnh mỹ lệ.
Lục Vân thấy thần sắc nàng hơi bình tĩnh trở lại, không nhịn được than:
- Vừa rồi mạo phạm, Lục Vân hoàn toàn không cố ý. Còn Lục Vân có phải là hạng vô sỉ háo sắc hay không, tin là trong lòng người cũng đã biết ít nhiều. Mọi chuyện hôm nay đều ngoài ý muốn, chuyện vừa rồi không ai dự liệu trước, vì thế người không cần để ý đến. Hơn nữa, người tu luyện mấy trăm năm, nếu như cả một điểm đó cũng không thấu đáo thì tôi cũng không tiện nói nhiều thêm gì nữa.
Ngọc Vô Song né tránh ánh mắt chàng, trong lòng tuy không còn giận chàng nữa, nhưng cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng bỏng, khuông mặt xinh đẹp ửng hồng như mây.
Nghiêng đầu, Ngọc Vô Song u oán nói:
- Ta biết ngươi là người tốt, nhưng tình cảnh chúng ta hiện tại, cho dù chết rồi ta cũng khó mà an tâm được. Nữ nhân vĩnh viễn vẫn chỉ là nữ nhân, có nhiều việc mà họ mãi mãi để trong lòng. Cho dù tâm tình, tuổi tác thế nào, khi đối diện với xấu hổ hay gặp phải chuyện khó kham được, chọn lựa đầu tiên của bọn họ đều là trốn tránh.
Lục Vân gật đầu thở dài, nhẹ nhẹ nói:
- Tôi biết, vì thế tôi cũng hiểu được tâm tình của người. Chỉ có điều người có lẽ không biết được, tâm tình tôi lúc này cũng giống như người, phức tạp đến mức ngay cả bản thân cũng không rõ ràng. Được rồi, nói tiếp những chuyện này chúng ta càng thêm phần xấu hổ, hay nói chuyện khác đi.
Nói rồi, Lục Vân cởi bớt y phục của mình, đem áo ngoài phủ lên vai của nàng, tạm thời che đi phần lớn bức chân dung mĩ lệ.
Ngọc Vô Song cúi đầu nhìn xuống, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, cố sức che đi thân thể của mình, miệng nhẹ nói:
- Đa tạ ngươi.
Lục Vân cười cười, thần tình có chút khổ sở.
Lúc sau, Lục Vân giật khẽ tay áo của Ngọc Vô Song, chỉ về phía trước:
- Bây giờ người có thể nhìn thấy vật gì ở đằng kia không?
Ngọc Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, giữa khoảng không mênh mông nào có vật gì, chỉ có thể lắc đầu.
Lục Vân hơi giật mình, chần chừ một chút, nhẹ giọng nói:
- Đưa tay người cho tôi.
Ngọc Vô Song ánh mắt hoảng loạn, cảnh giác nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì đây?
- Đúng thế, trước đó tôi đã đoán được mấy phần, chỉ có điều đó là một phương thức tàn khốc, cần chúng ta phải trả giá rất lớn.
Ngọc Vô Song không hiểu miệng chàng nói phương thức tàn khốc là gì, nhưng nàng lờ mờ phát hiện có chút không đúng, tựa hồ có một việc khiến nàng sợ hãi sắp xảy ra.
Nghĩ đến đây, Ngọc Vô Song rất bất an, hoảng sợ hỏi:
- Phương thức gì, cần trả giá cái gì?
Lục Vân quay đầu đi, vẻ mặt có chút quái dị, giọng lại hơi trầm xuống:
- Âm dương sanh tử, ảo diệt do tâm! Tám chữ trên bề mặt quang bích là nói đến bí ẩn huyền ảo ở nơi đây.
Trước tiên, hai chữ âm dương khái quát tình hình xung quanh đây, cho chúng ta biết nơi đây bị hai khí âm dương bao phủ, mà huyền cương âm dương của nó lại bá đạo vô cùng, đủ để hủy diệt tất cả mọi sanh linh.
Kế tiếp, hai chữ sanh tử là miêu tả lại tình cảnh của chúng ta lúc này, bất cứ người nào tiến vào trong đây đều khó mà thoát khỏi cái chết. Còn lại ảo diệt do tâm, điều này hẳn phải chỉ ra để tránh được kiếp nạn sanh tử phải gặp một số chuyện.
Ngọc Vô Song nghi hoặc nói:
- Ngươi nói quá đơn giản, chỉ có điều ta chưa hiểu được ý tứ bên trong là gì.
Lục Vân lạnh lùng thản nhiên nói:
- Chúng ta trước mắt còn chưa rõ được chính là bốn chữ đó, trong đó cũng chính là chuyện liên quan mật thiết đến việc sinh tử nhất. Địa phương này là một tuyệt địa, nhưng đồng thời cũng là một bảo địa.
Tôi tin rằng Kiếm Vô Trần chỉ biết được một mà không biết được hai, bởi vì trong mắt của hắn, cho dù là ai đi nữa, chỉ cần tiến vào trong đây chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Nhưng trên thực tế lại không phải hoàn toàn như vậy, cần phải xem người nào tiến vào nơi đây, vận khí chính là một vấn đề rất quan trọng.
Ngọc Vô Song hỏi:
- Chuyện này có quan hệ với vận khí chăng? Nếu là vận khí tốt hẳn đã không xuất hiện tại đây.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Nơi hung hiểm nhất, thông thường ẩn chứa sức mạnh thần kỳ nhất. Tôi một thân tu luyện vô số pháp quyết, tu vi đã đạt đến mức cân bằng, muốn tiếp tục tăng thêm hẳn phải trải qua khảo nghiệm rất nhiều, nếu không hẳn khó mà tiến thêm được chút nào. Mà nơi đây đối với tôi, lại là một nơi khảo nghiệm rất tốt. Tuy nhiên, có chút không thận trọng hẳn phải trả giá bằng sanh mạng, nhưng cũng chính bởi vì vậy, tôi mới có thể tinh tiến được.
Ghi chú:
(1) Âm Dương Sanh Tử, Ảo Diệt Do Tâm! = Âm Dương, sống chết, mộng ảo diệt vong là do tâm mình!