Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 714 : Tâm hữu sở biến

Ngày đăng: 04:51 22/04/20


Kiếm Vô Trần hơi tức giận hung hăng trừng mắt Tuệ Nhất, rồi hừ lạnh xoay người bỏ đi. Diệp Tâm Nghi cười thất vọng, cũng không nhiều lời, chậm rãi bước ra ngoài.



- Diệp minh chủ xin dừng bước, bần tăng có mấy câu muốn tặng người.



Thanh âm không lớn nhưng hàm chứa thâm ý nào đó.



Diệp Tâm Nghi quay lại, nhìn Tuệ Nhất không hiểu nhẹ giọng nói:



- Đại sư có gì xin cứ nói ra.



Tuệ Nhất không mở miệng lập tức, ngắm nhìn nàng hồi lâu với ánh mắt phức tạp, rồi lại liếc tới thân ảnh của Kiếm Vô Trần, đợi hắn rời đi mới thở dài thấp giọng nói:



- Lời bần tăng nếu làm minh chủ không vui thì coi như bần tăng chưa từng nói ra. Nếu minh chủ thấy hợp lý, lại xin ghi tạc trong lòng.



Ánh mắt Diệp Tâm Nghi khe khẽ chớp động, gật đầu nói:



- Xin đại sư giảng rõ, Tâm Nghi sẽ tự mình nhớ kỹ.



Thấy giọng nàng đã mềm mại êm ái, vẻ mặt Tuệ Nhất hơi mỉm cười rồi đưa tay phải chỉ vào tường đá bên trái, bình thản nói:



- Đó là một pho tượng Phật, minh chủ có từng thấy chưa?



Diệp Tâm Nghi nhìn theo, quả nhiên trên tường đá có một pho tượng Phật đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.



- Vật đại sư nói, Tâm Nghi dĩ nhiên thấy.



Tuệ Nhất nghe vậy nói tiếp:



- Đó là một văn tự (chữ viết), minh chủ có thấy rõ chưa?



Diệp Tâm Nghi giật mình sửng sốt, rõ ràng là một bức tượng Phật, sao lại biến thành văn tự được? Nàng vừa suy tư, vừa nhìn chằm chằm vào tượng Phật. Nào ngờ, càng xem càng kỳ quái, cuối cùng thật sự biến thành một chữ "Phật".



Thở ra nhè nhẹ, Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:



- Thật là kỳ quái, nhưng đúng là một chữ Phật.



Tuệ Nhất nghe vậy cười nói:



- Minh chủ, đó là một tấm gương, minh chủ có thể thấy được kiếp trước của mình không?



Diệp Tâm Nghi có chút u mê, lẩm bẩm:
- Tâm Nghi đừng sợ, huynh luôn bên muội. Cho dù nơi nào giờ nào, muội cũng cần nhớ huynh luôn ở bên cạnh muội.



Diệp Tâm Nghi run lên, ánh mắt nhìn hắn phức tạp, hồi lâu nhẹ giọng nói:



- Vô Trần, đa tạ huynh.



Kiếm Vô Trần cười nói:



- Giữa chúng ta còn phải nói lời tạ ơn sao?



Diệp Tâm Nghi sửng sốt một chút, mặt liền hơi mỉm cười, ôn nhu nói:



- Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi nhân tiện ăn uống chút gì.



Kiếm Vô Trần ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, rồi cũng cười cười, nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo nhanh đi về phía trước. Sắc mặt Diệp Tâm Nghi ửng hồng, cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm nhau, trong đáy mắt có chút lưu luyến chỉ tiếc chỉ trong chốc lát đã không còn.



Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần đi được hơn mười dặm đường đến một thị trấn nhỏ. Hai người tùy tiện bước vào một quán ăn nhỏ, gọi vài món ăn sáng rồi bắt đầu đàm luận.



Nơi đây chỉ có một ít người dân bình thường đang ăn cơm. Vì vậy, Kiếm Vô Trần cũng không lo ngại gì, mở miệng nói:



- Tâm Nghi, lần này đến Dao Trì, muội ước chừng xem mất bao nhiều thời gian mới quay lại trung nguyên?



Diệp Tâm Nghi nói:



-Có thể phải mất vài ngày. Trước mắt, tình thế nhân gian hỗn loạn, chúng ta chỉ có hai người mà quay về cũng uổng công thôi.



Kiếm Vô Trần cười khổ. Mặc dù biết lời nói của nàng hữu lý, nhưng trong lòng rất khó chịu muốn bỏ đi mà không được.



- Đúng vậy, Thái Âm xuất hiện ma loạn nhân gian. Bây giờ Chánh Đạo liên minh cũng đã bị diệt rồi, từ nay về sau ôi..…



Diệp Tâm Nghi cười cười thất vọng, nhẹ giọng nói:



- Vô Trần, huynh nói chúng ta không còn khả năng hồi phục lại sao? Kết cục sau này của chúng ta sẽ như thế nào đây?



Ghi chú:



(1) Nhất niệm thành phật,nhất niệm thành ma,thiện ác chi gian,túc thế nhân quả。khán phật tổ niệp hoa vi tiếu,chích thán thế nhân trọc nhãn thức vật,thính phật tổ đại thành phật pháp,chích cầu thế nhân tâm tĩnh vô ba = một ý niệm thành phật, một ý niệm lại thành ma, thiện hay ác chính là nhân quả kiếp trước. Thấy Phật tổ cầm cành hoa mỉm cười, lại than cho người trần mắt phàm không phân biệt được, nghe Phật tổ đã hoàn thành đại sự phật pháp, chỉ cầu người trần lòng an tĩnh không sóng gió.



(2) Tịnh tọa diện bích = phương pháp ngồi tu nhìn vách của Phật giáo.