Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 715 : Biểu lộ ái ý (bày tỏ tình yêu)

Ngày đăng: 04:51 22/04/20


Kiếm Vô Trần giật mình, nhìn sâu vào hai mắt nàng, trong đó tràn đầy bất lực và sợ hãi làm cho hắn hơi kinh ngạc.



- Tâm Nghi, muội làm sao vậy, trước giờ muội vẫn rất kiên cường, sao lúc này có thể nói như vậy?



Diệp Tâm Nghi cười cười, thần sắc có chút đau thương, còn có mấy phần ẩn ý Kiếm Vô Trần không hiểu rõ.



- Đó là dĩ vãng bởi muội còn ít tuổi. Bây giờ, trải qua biết bao kinh nghiệm rồi muội mới phát hiện lòng muội vốn cũng rất là mềm yếu.



Kiếm Vô Trần hơi nghi hoặc, hỏi dồn:



- Thật sự là chuyện gì vậy?



Diệp Tâm Nghi không nói, lảng tránh ánh mắt dò xét của hắn, nhẹ giọng:



- Không có gì, còn có chuyện gì được đây? Huynh quên rằng thời gian có khả năng thay đổi mọi chuyện sao?



Giọng nói nhàn nhạt nhưng đầy thương đau. Lúc này, tâm tư nàng thật ra là như thế nào thì không một ai biết được ngoại trừ nàng.



Kiếm Vô Trần cảm xúc thở dài, hồi tưởng chuyện cũ nói:



- Ngày xưa, lúc huynh nóng nảy bất an, muội luôn an ủi huynh. Nhưng hôm nay muội hẳn đã mất đi niềm tin rồi. Chẳng lẽ muội lại không tin vào chánh đạo, không tín nhiệm huynh sao?



Diệp Tâm Nghi quay đầu lại nhìn cặp mắt mê hoặc người của hắn buồn bã nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



- Muội không biết, có lẽ ngày xưa kiên cường bởi vì hoàn cảnh khi đó thật khác.



Kiếm Vô Trần lắc đầu nói:



- Không phải chỉ vì nguyên nhân hoàn cảnh, còn bởi vì lòng muội cũng đã thay đổi, đúng không?



Cười hồn nhiên, Diệp Tâm Nghi lẩm bẩm: " Lòng cũng đã thay đổi? Có lẽ như vậy. Trước đây muội đã từng rất kiêu ngạo tự phụ mình có dung mạo và tài trí thiên hạ vô song. Nhưng còn bây giờ thì sao, nói về dung mạo không thể tính là đệ nhất, nói về tài trí cũng không vượt qua được vận khí của Trần Ngọc Loan. Muội còn có cái gì đáng để kiêu ngạo?" Nói đến đây Diệp Tâm Nghi liền dừng lại một chút, rồi khẽ thì thầm:



- Nhân sanh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến (1)
Tiếng cười cứ quanh quẩn xung quanh con đường, phiêu đãng trong gió nhẹ. Khi hai người đi xa xa, xuất hiện một hàng dấu chân thật là chậm rãi mơ hồ, từ từ mất đi theo bụi được gió cuốn lên.



Quá ngọ, Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần đang đi qua một rừng cây thì nghe được thanh âm kỳ quái. Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ bay vào rừng sâu.



Đang đi trước, Kiếm Vô Trần sử dụng linh thức để dò xét, liền phát hiện trong rừng rậm đang có hai luồng khí tức có tần suất biến hóa rất to lớn. Song phương tựa hồ đang nói chuyện gì đó với nhau. Đáng tiếc là Kiếm Vô Trần không cách nào phân biệt được.



Một lát sau, Diệp Tâm Nghi, Kiếm Vô Trần đi sâu vào trong rừng, phát hiện phía trước ngoài trăm trượng có hai bóng sáng, một đen một xanh biếc. Hai người vội vàng thu liễm khí tức toàn thân, hết sức cẩn thận tiến lại gần.



Ẩn mình trên tàng cây đại thụ, Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn hai quang ảnh, truyền âm:



- Vô Trần, hai đám khí tức này có chút kỳ quái, huynh có cảm thấy vậy không?



Kiếm Vô Trần nhíu mày, kinh dị nói:



- Kỳ quái, bóng sáng màu đen có khí tức từ Ma vực, nhưng rõ ràng còn có vài phần quỷ khí. Bóng sáng màu xanh biếc lại có yêu khí rất mạnh, nhưng ngầm chứa ma khí. Chuyện này là như thế nào đây?



Diệp Tâm Nghi thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:



- Vì sao như vậy, muội cũng không rõ, chỉ thấy bọn họ đang nói chuyện với nhau. Đáng tiếc chúng ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, bằng không có thể từ lời bọn chúng suy đoán được một ít. Vô Trần, bây giờ chúng ta làm thế nào, có cần hiện thân tru diệt bọn chúng không?



Kiếm Vô Trần không đồng ý đáp:



- Đừng vội, chúng ta còn chưa biết rõ hai bóng này này thật sự là cái gì, cũng chưa biết rõ chuyện gì, nên chúng ta tùy tiện ra tay sẽ cực kỳ bất lợi. Mặt khác, điều quan trọng nhất lúc này là muội và huynh đều đang trọng thương, tu vi mới hồi phục gần phân nữa nên khó nói là thắng được hay không.



Diệp Tâm Nghi nghĩ lại thấy đúng, không quay lại vấn đề này nữa, chuyển sang chuyện khác:



- Vô Trần, huynh nói khí tức của hai bóng sáng này kỳ quái. Không biết có liên quan đến chuyện Thái Âm Tế Nhật hay không?



Ghi chú:



(1) Nhân sanh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến = người ta cũng chỉ như mới gặp, vì sao lại phải nhuốm buồn đau, chờ đợi thay đổi lòng cố nhân, thay vì cho rằng cố nhân tự biến lòng