Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 790 : đồng ý tiền vãng (Đồng ý đi tới)

Ngày đăng: 04:52 22/04/20


Dạ Vũ cười nhè nhẹ, giọng ôn nhu đáp lại:



- Không có, muội biết huynh sẽ không có sao, nhưng muội đã rất lâu không được nhìn thấy mưa bay, vì thế mới ở đây. Bọn họ thế nào rồi, xem ra bị thương rất nặng, có cấp bách không?



Lưu Tinh đưa cánh tay hộ pháp ra, nhẹ nhàng ôm Dạ Vũ vào lòng, nhìn ba người trên mặt đất nói:



- Bọn họ bị sứ giả của Luyện Hồn Động Thiên đả thương, tình huống hơi không ổn, nhưng không chết được. Bây giờ huynh sẽ trị thương cho bọn họ trước, đợi khi khống chế được thương thế bọn họ rồi hãy nói chuyện khác.



Dạ Vũ đáp lại:



- Được, huynh nhanh lên đi, muội sẽ ở đây bồi tiếp huynh.



Lưu Tinh cười một tiếng êm ái, buông nàng ra, đi đến bên ba người Ân Hồng Tụ lên tiếng:



- Không cần phải nói, nhớ phải thả lỏng bản thân, mọi chuyện để cho ta xử lý.



Nói rồi, tay phải Lưu Tinh vung lên xoay chuyển, một luồng sáng đỏ rực phát ra từ lòng bàn tay, hóa thành tầng tầng ánh sáng, phủ kín hết ba người, bồi dưỡng thân thể họ.



Thời gian âm thầm trôi qua, một giờ sau, Lưu Tinh thu tay phải lại. Lúc này ba người Ân Hồng Tụ vẻ mặt đã khôi phục lại như thường, thương thế cũng đã đỡ hơn nửa, tất cả đều uốn người đứng dậy.



Cảm kích nhìn Lưu Tinh, Ân Hồng Tụ thi lễ lên tiếng:



- Đa tạ ân cứu mệnh của tiền bối, bọn ba người vãn bối cảm kích vô cùng.



Lưu Tinh cười nói:



- Không cần phải tạ ơn ta, gặp nhau đã là duyên phận. Còn nếu như vô duyên, muốn cứu cũng cứu không được các vị.



Tà Thần Chu Hỉ nhìn Lưu Tinh, trầm giọng nói:



- Cho dù thế nào, ta cũng cần phải cảm tạ ông, đa tạ ông đã cứu hai người bọn họ. Trước đây, Kim Hồn đã từng nhắc đến Thiên Tà Ma Hồn đao, nghe nói thanh đao này bá đạo tuyệt luân, đã từng xuất hiện ở Tây Thục, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp ở nơi này.



Lưu Tinh cười nói:



- Thế nào, Tà Thần ngươi còn muốn phân cao thấp với ta mà không được chăng?



Tà Thần Chu Hỉ lặng đi, sau đó cười đáp:



- Có ý đó thật, đáng tiếc hiện tại ông đã cứu ta, từ nay về sau không có cơ hội nhắc đến việc đó nữa.



Lưu Tinh cười cười, đổi sang chuyện khác:



- Được, không nói những chuyện đó nữa, hay là nói xem mấy vị làm sao lại gặp phải người của Luyện Hồn Động Thiên?


Bay trên tầng mây trắng, Trần Ngọc Loan nhìn xuống cảnh tượng thảm thiết dưới chân, miệng than thở liên miên, lại cũng không đủ năng lực. Bên cạnh, Bách Linh khuyên nhủ:



- Đừng quá đau lòng, đây là thiên tai, không phải do con người, chuyện này đã định sẵn, không cách nào tránh được.



Trần Ngọc Loan lạc giọng đáp:



- Muội biết. Nhưng thấy vậy trong lòng đau đớn, muốn nói không để ý, chỉ không có lòng nói được.



- Minh chủ tấm lòng thiện lương, nhưng đây là hạo kiếp bách tính phải đối diện, cũng giống như chúng ta phải đối diện với Địa Âm Thiên Sát, đều là chuyện đã định sẵn.



Phần Thiên nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình.



Tư Đồ Thần Phong tán đồng:



- Lời này không sai, ai cũng có định mệnh, chức trách của chúng ta là chém yêu trừ ma, tận sức nổ lực bảo vệ hòa bình. Còn những chuyện khác, bọn họ cần phải tự mình đối mặt.



Trần Ngọc Loan khổ sở cười cười, mở miệng nói:



- Được, không nói chuyện đó nữa, hay là nói chuyện về Vô Gian Quỷ Sát đi.



Tư Đồ Thần Phong nói:



- Theo những tin tức chúng ta nhận được, hắn trước mắt đang ở trong một hang bên trong Âm Phong cốc, cách đây khoảng ba trăm dặm. Ngày đó hắn bị Tà Thần Chu Hỉ đánh trọng thương, thân thể yếu ớt vô cùng, núp ở Âm Phong cốc chính là để hấp thu khí âm tà nhằm khôi phục nguyên khí bị tổn thương.



Trần Ngọc Loan cau đôi mày đẹp, nhẹ ngâm lên:



- Nói như thế, lúc này hắn chắc đã khôi phục không ít thực lực.



Tư Đồ Thần Phong tự tin đáp:



- Điều này không quan trọng, cho dù hắn không bị thương, hôm nay cũng khó mà mong sống sót.



Trần Ngọc Loan trừng hắn, cười gắt:



- Đúng là chỉ biết nói khoác, hắn có thể không phải như những địch nhân khác, thực lực còn trên cả Quỷ vương, làm sao có thể dễ dàng thu thập được.



Thấy hai người đấu võ mồm, Bách Linh cười nói:



- Được rồi, hay là hãy đến Âm Phong cốc trước đã, khi đã rõ hãy lại bàn chuyện này.



Nói rồi đột nhiên tăng tốc, bốn người lóe lên liền biến mất không thấy hình bóng.



Giây lát, bốn người Trần Ngọc Loan đã đến Âm Phong cốc. Nơi đây gió thổi điên cuồng không ngừng, khí âm lạnh tàn bạo, bốn người cho dù tu vi tinh thâm cũng cảm thấy kinh dị. Tiến vào trong cốc, gió lạnh rõ ràng yếu đi khá nhiều, nhưng khí lạnh lại càng lúc càng nhiều.