Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 822 :
Ngày đăng: 04:53 22/04/20
Thời điểm này, Kiếm Vô Trần để tiết kiệm thời gian, đã sử dụng thực lực cực mạnh của bản thân để áp chế khí thế của Diệp Tâm Nghi, không để nàng có bất cứ cơ hội phản bác nào.
Trong lòng Kiếm Vô Trần hiểu rõ, tu vi của Diệp Tâm Nghi kinh người, bản thân mình nếu quang minh chánh đại giao tranh với nàng, có khả năng cả nửa ngày cũng không làm gì được, vì thế sau khi suy xét thật lâu, Kiếm Vô Trần đã có quyết định, dùng thủ đoạn không kể tốt xấu để khống chế hành động của nàng.
Bị vây bên trong, Diệp Tâm Nghi giận dữ, chiêu này của Kiếm Vô Trần thật là bất ngờ, khiến nàng vừa kinh hãi vừa càng thêm giận dữ. Từ trước đến nay, nàng một mực không đồng ý thừa nhận mình nhìn người bị sai lầm, nhưng lúc này nàng cũng không thể không thừa nhận, Kiếm Vô Trần đúng là vô sỉ hèn hạ đến cực điểm.
Nỗ lực tranh đấu, Diệp Tâm Nghi ý đồ muốn thoát khỏi hấp lực của Kiếm Vô Trần, nhưng thực lực non yếu không cách nào thoát qua, sau một hồi nỗ lực, Diệp Tâm Nghi đành chịu thua.
Giận dữ nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi rủa:
- Đồ thứ vô sỉ, thật uổng cho ngươi đã từng là minh chủ lục viện, ngươi không thấy có lỗi với sư tổ ngươi, có lỗi với người thiên hạ chăng?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt lạnh nhạt, cười hơi âm trầm nói:
- Tâm Nghi, nếu muội không bức bách ta, lúc này lại muốn ta giống như trong dĩ vãng, muội không thấy rất đáng cười sao?
Diệp Tâm Nghi giận quá, mắng mỏ:
- Kiếm Vô Trần, ta thật là mù mới coi trọng ngươi, ngươi thật sự còn thua heo chó.
Kiếm Vô Trần không chút nóng nảy, cười lạnh nói:
- Cứ mắng đi, dùng sức mạnh mà mắng, đợi khi ta đã cho muội mắng đủ, trong lòng không còn hối tiếc điều gì nữa, ta sẽ không để cố kỵ thêm điều gì.
Diệp Tâm Nghi thất kinh, hiểu được hàm nghĩa trong lời của hắn, thấy hắn như vậy nàng tuyệt đối không sợ sệt, khi không còn sức tranh đấu, chỉ còn cách dùng ngôn ngữ để biểu lộ phương thức phẫn nộ của chính mình.
- Kiếm Vô Trần, ta biết ngươi lòng dạ tàn ác độc địa, nhưng ta cũng không sợ ngươi. Cả đời này nếu ta có phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ, thế thì hãy để ta dùng sinh mạng của mình để tạ hết mọi tội ta đã phạm. Nhưng có một điểm ta muốn nhắc nhở ngươi, hôm nay Dao Trì ta đã bị hủy diệt, chuyện này cuối cùng cũng sẽ bị người phát hiện, đến lúc đó ta xem thử ngươi làm thế nào để thoát việc Cửu Thiên Hư Vô giới hỏi tội đây.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt âm trầm, cười hắc hắc đáp lời: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Điều này không đơn giản thật, muốn tìm được kẻ thế mạng rất dễ dàng, ta có thể đem mọi chuyện đổ lên đầu sư phụ của Lục Vân, như thế ta có thể không bị chuyện gì.
Diệp Tâm Nghi giận đến toàn thân phát run, cười lạt nói:
- Tốt, rất tốt. Ngươi vô sỉ đê hèn đến như vậy, hẳn có một ngày sẽ bị báo ứng.
Lời dứt hình bóng biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trên đầu Kiếm Vô Trần.
Ngắm nhìn những đường cong mê hoặc, tai nghe những tiếng chửi rủa không cam lòng, Kiếm Vô Trần vẻ mặt đầy dâm đãng, một cảm giác thỏa mãn to lớn ngập đầy lòng hắn.
Nhưng đúng lúc đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện dấu hiệu cảnh giác, khiến Kiếm Vô Trần giật mình tỉnh lại, thân thể lóe lên đã lùi lại ba trượng, ánh mắt nhìn khắp bốn phương.
Diệp Tâm Nghi lặng đi, cũng phát hiện được bất thường, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một luồng sức mạnh êm ái đã đưa thân thể nàng rời đi cả chục trượng, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
- Lâm Vân Phong, té ra là ngươi!
Kinh ngạc nhìn lên không trung, Kiếm Vô Trần hoàn toàn không ngờ gặp lại Lâm Vân Phong ở đây.
Cười âm trầm nhìn Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong châm biếm:
- Rất bất ngờ phải không, ta xuất hiện đúng là không hợp, phá hỏng chuyện tốt của ngươi, nhất định ngươi trong lòng không thoải mái được.
Kiếm Vô Trần mất đi vẻ kinh ngạc, cười âm lạnh nói:
- Bất ngờ có một chút, bất quá ta càng cảm thấy đáng cười hơn, ngươi không ngờ ngu xuẩn đến đây chịu chết, thật sự không thể không bội phục can đảm của ngươi.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt rất phức tạp, Lâm Vân Phong xuất hiện tạm thời giải trừ được mối nguy cơ của nàng, nhưng nàng lại càng khó chấp nhận được, tình trạng khốn nạn của mình lúc này đã bị Lâm Vân Phong thấy hết, thế không phải là một điều đáng cười vô cùng sao.
Đối với nàng, mọi sự đả kích hôm nay đã từng bước từng bước phá hủy sự tôn nghiêm trong dĩ vãng của nàng, nếu như hôm nay lại thêm sự cứu giúp của Lâm Vân Phong thì đúng là không còn đất dung thân.
Hay đây chính là sự an bài của ông trời, khiến nàng từ tầng mây cao sang rớt xuống vực sâu không đáy. Như vậy nàng mới hiểu được, cuộc đời này của mình sai đến mức khốc liệt thế nào.
Lạnh nhạt nhìn Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong khuôn mặt đầy nét cười lạnh lẽo, vẻ mặt thêm đầy sự thương tiếc và trào phúng, phảng phất như đang nhìn thấy một điều gì đáng thương.
- Nghe nói ngươi có Hậu Nghệ thần cung, đáng tiếc lại vì thế mà đào mồ chôn Chánh Đạo liên minh. Nghe nói ngươi giết chết Vô Tâm, nhưng lại phải bỏ nhà tháo chạy như con chó nhà có đám. Hôm nay, cả người đồng bọn duy nhất của ngươi mà ngươi cũng hạ độc thủ như vậy, cho thấy ngươi đã đến bước không thể cứu chữa, đến bước cô độc không người trợ giúp chăng?
Kiếm Vô Trần nghe thế giận dữ quát lên:
- Câm miệng, ngươi là thứ gì mà dám giáo huấn ta. Nói thật với ngươi, nếu ngươi không xuất hiện còn có thể sống được vài ngày, nhưng nếu như ngươi đã xuất hiện, thế thì hôm nay ngươi đừng hòng sống sót đi khỏi nơi đây.