Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 824 :

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Thở dài u oán, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đầy thất vọng, cơ hội như vậy cũng để cho Kiếm Vô Trần thoát được, sau này muốn giết hắn thật khó khăn.



Lâm Vân Phong nghe thấy tiếng thở dài của nàng, vừa thu lại khí thế to lớn, vừa quay đầu liếc nàng, miệng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói điều gì, chỉ phất tay áo trái, phát ra một luồng chân nguyên kỳ dị đặc biệt giải thoát cấm chế Kiếm Vô Trần đặt lên người nàng.



Diệp Tâm Nghi giật mình, ngửng đầu nhìn Lâm Vân Phong, dường như muốn nói gì đó, đáng tiếc Lâm Vân Phong không cho nàng chút cơ hội, đã biến mất trong vùng biển mây.



Thở dài đau thương, Diệp Tâm Nghi dời mắt, lẳng lặng nhìn xuống mặt hồ. Nơi này đã từng xinh đẹp tuyệt vời, nhưng một loạt biến cố đã hủy diệt hết mọi thứ.



Trên tầng mây, Hứa Khiết nhìn thấy Lâm Vân Phong an toàn quay lại, vẻ mặt không khỏi cười đầy mãn nguyện.



- Vân Phong, huynh hoàn hảo không sao nhưng vừa rồi khiến muội lo lắng muốn chết đi được.



Lâm Vân Phong cười nói:



- Đừng lo lắng, huynh không sao đâu, ngược lại lần này để cho Kiếm Vô Trần thoát được, ít nhiều sẽ khiến phải hối hận sau này.



Hứa Khiết an ủi:



- Đừng để ý, có lẽ lần này mạng hắn chưa phải lúc kết thúc, đợi lần tới gặp lại huynh thu thập hắn cũng thế thôi.



- Lần tới? Không biết lúc nào mới xảy ra đây. Được, không nói nữa, chúng ta đi thôi.



Nắm lấy tay Hứa Khiết, Lâm Vân Phong ngự khí bay hướng về phía xa xa.



Hứa Khiết nhẹ giọng nói:



- Vân Phong, chúng ta bây giờ đi nơi đâu?



Lâm Vân Phong đáp:



- Đi đến nơi chúng ta cần đến. Nơi đó hãy còn khá nhiều chuyện đợi chúng ta xử lý.



- Vân Phong, muội có một chuyện muốn hỏi huynh, thật ra vì sao huynh muốn cứu Diệp Tâm Nghi?



Trong cơn cuồng phong, thanh âm Hứa Khiết vang lên liền tan biến.



- Huynh muốn cứu cô ta chỉ vì một mục đích, đó chính là mượn cô ta tố cáo hành vi đồi bại của Kiếm Vô Trần cho Cửu Thiên Hư Vô giới, để cho Thiên Kiếm Khách biết, từ đầu lão đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được, đây là trái đắng lão phải tự mình ngậm lấy.



Thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Vân Phong tan biến trong gió.



************************************************** ***************************



Rời khỏi Tây Thục, Càn Nguyên chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư, Phong Viễn Dương hấp tấp lên đường bay theo hướng Đông Bắc.




Thấy cô ta bắt đầu mở lời, Tĩnh Nguyệt đại sư trong lòng khích động, nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng bình tĩnh như bình thường, thản nhiên nói:



- Đúng chăng, thế thì bắt đầu đi, ngươi và Dịch viên ta thật ra có thâm cừu đại hận thế nào?



Ngưng Hương cười lạnh nói:



- Tự nhiên có thù hận không đội chung trời. Cái tên Ngọc Tiêu Sinh các ngươi còn nhớ chăng?



Tĩnh Nguyệt đại sư lặng đi, liếc nhìn Càn Nguyên chân nhân và Phong Viễn Dương, thấy bọn họ cũng mơ mơ hồ hồ, không khỏi hỏi lại:



- Người này bọn ta có chút ấn tượng, nhưng có quan hệ thế nào?



Ngưng Hương đáp:



- Tự nhiên có quan hệ, bởi vì nó là đồ đệ của ta.



Tĩnh Nguyệt đại sư còn không hiểu, nghi hoặc hỏi:



- Cho dù là như thế, vậy với Dịch viên ta có thù hận thế nào đây?



Ngưng Hương cười điên cuồng nói:



- Không quan hệ thế nào, ngày đó khi Lục Vân bị trục xuất khỏi Dịch viên, đã từng nói những lời nào, các ngươi còn nhớ chăng?



Tĩnh Nguyệt đại sư chìm vào trầm tư, Càn Nguyên chân nhân lại đột nhiên tỉnh ngộ, cười lạnh nói:



- Những lời ngày đó của Lục Vân ta còn nhớ, nó đã từng cảnh cáo môn đệ của ngươi, hắn không được có chủ ý với Bách Linh, nếu không sẽ tiêu diệt Minh Tiêu các. Lẽ nào sau đó Lục Vân thật sự đã làm điều này?



Ngưng Hương giọng hận thù nói:



- Đúng là Lục Vân, hắn một mình tiêu diệt Minh Tiêu các của ta, giết sạch toàn bộ đệ tử, vì thế ta muốn báo thù, do đó ta sắp đặt tất cả độc kế, lợi dụng sức mạnh Quỷ vực và Ma vực để tiêu diệt Dịch viên ngươi, hơn nữa còn muốn giết sạch tất cả những người có quan hệ với Lục Vân, ta muốn hắn một đời thống khổ, vĩnh viễn hối hận!



Nghe thấy cực giận, Càn Nguyên chân nhân quát lên tàn bạo:



- Thật là tàn độc, ngày đó môn đồ của ngươi phạm phải sai lầm dẫn đến họa sát thân, ngươi lại đem toàn bộ trách nhiệm đó đổ lên đầu Dịch viên ta, thế thật là … làm sao có lý được. Minh Tiêu các chủ, ngươi đem mạng bồi thường đi.



Bay lượn tung hoành, trường kiếm múa lên, ánh kiếm sắc xanh liên miên không ngừng tràn ra bốn phía, bao phủ toàn thân Ngưng Hương vào trong.



Tĩnh Nguyệt đại sư thấy vậy cũng không chút chậm trễ, đưa mắt với Phong Viễn Dương, hai người đồng thời ra tay.



Đang tiến công, Tĩnh Nguyệt đại sư thi triển kiếm quyết "Phượng Vũ Cửu Thiên", ánh kiếm dày đặc tầng tầng lớp lớp hội tụ giữa không trung thành một con phượng hoàng màu đỏ, kêu lên vang vọng chín tầng trời rồi bắn thẳng đến Ngưng Hương.