Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 841 : Hồi đáo tiền thế (Quay lại kiếp trước)

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Trong lúc suy tư, hình ảnh trước mắt không ngừng biến chuyển, khiến Bạch Như Sương nhìn thấy hô lên thất kinh không ngừng, trong lòng đầy sự lo lắng. Nhưng đối với cuộc gặp cuối cùng của hai người yêu nhau, Bạch Như Sương ban đầu rất cảm động bởi vì Liệt Thiên vì nàng đã không tiếc bỏ hết mọi thứ. Nhưng khi nhìn đến cuối cùng, nàng đã khóc, nàng cảm nhận bi thương đau khổ cho bản thân mình kiếp trước, càng cảm thấy tự trách mình cho kết quả của Liệt Thiên.



Nhìn thấy hình bóng áo trắng từ giữa không trung rơi xuống, Bạch Như Sương vẻ mặt thê lương, miệng lại lẩm bẩm nho nhỏ:



- Ngàn năm sau, nếu chuyện xưa lại xảy đến, thiếp cũng sẽ nhất định dùng cái chết để hoàn trả, chỉ có điều thiếp có thể hoàn trả những thương hại của chàng được chăng? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Liệt Thiên không trả lời, Liệt Thiên đang chờ đợi, chờ đợi cả ngàn năm lời đáp trả của người tình chuyển thế sang kiếp sau. Bạch Như Sương không nói lời nào, nàng chỉ khóc lóc thảm thiết, vì đau thương kiếp trước, vì di hận của kiếp trước.



Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài nhè nhẹ, nhỏ giọng ngâm:



- Người nữ si tình, nói về tình trường, tình nghiệt ngàn năm trước được bồi thường bây giờ. Luân hồi biến đổi, thời gian không gian chuyển dịch, duyên xưa như mộng, một chuỗi nhân duyên.



Bạch Như Sương nghe thấy chấn động, liếc nhìn bà, sau đó đưa mắt sang Liệt Thiên, miệng khẽ nói:



- Thiên, tạ ơn chàng đã giúp thiếp nhìn lại chuyện trước đây. Tuy ký ức kiếp trước đã bay theo gió, nhưng mọi chuyện ngày trước, thiếp sẽ bồi thường lại. Giống như lời cô ta (Bạch Như Sương kiếp trước) đã nói, cho dù ngàn năm cũng không thể quên được, để chúng ta ngày nay tiếp tục đoạn tình duyên đó.



Liệt Thiên nghe vậy, vẻ mặt hơi mơ hồ cười cười, giọng đầy tình ái đáp lời:



- Như Sương, thật ra nếu muốn nàng nhìn thấy cảnh này, tự bản thân ta cũng có thể làm được. Nhưng ta lại không hề làm như vậy, mà lại đi tìm Đại Luân Hồi bàn, để nàng thực sự nhìn thấy tận mắt, chỉ hy vọng nàng tự mình nhìn thấy rõ rồi, có tâm trạng khác để cảm nhận đoạn tình ái thương tang đó. Một đời của ta, hối tiếc lớn nhất chính là đoạn tình ái đó, ta mãi hy vọng có được một ngày, ta có thể quay lại nơi đây, tự tay biến chuyển nó đi. Bây giờ ta đã quay lại rồi, nàng có tình nguyện cùng ta biến đổi nó đi được không?



Bạch Như Sương mạnh mẽ gật đầu, kích động nói:



- Thiên, thiếp tình nguyện, cho dù chàng làm điều gì, thiếp đều sẽ đi theo chàng.



Liệt Thiên bật cười, cười rất cởi mở.



- Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau thay đổi kết cục đó.



Nạp Tuyết Thiên Hoa ngăn cản lại:



- Không được, các ngươi không thể thay đổi được nó.



Liệt Thiên vẻ mặt trầm xuống, hỏi ngược lại:



- Vì sao?



Nạp Tuyết Thiên Hoa giải thích:



- Nguyên nhân rất đơn giản, định mệnh không thể thay đổi. Các ngươi nếu cố gắng cưỡng cầu, bây giờ hẳn sẽ bị trời khiển trách.



Liệt Thiên nghe thấy cười lạnh nói:
- Đây là vấn đề ta không muốn trả lời, bởi vì quan hệ đến bí mật của Đại Luân Hồi bàn, thân là người thủ giữ nó, ta không thể tiết lộ. Đương nhiên, câu trả lời này ngươi sẽ không vừa ý, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một điểm, tộc Thiên Hoa sở dĩ nhiều đời bị ông trời nguyền rủa, đó là bởi vì lời nguyền nằm trên Đại Luân Hồi bàn, mỗi một người thủ giữ nó đều không thể tránh được nếu tiếp xúc đến, vì thế cuối cùng khó tránh được kiếp nạn.



Liệt Thiên không chúng nao núng, lạnh lùng thản nhiên nói:



- Điều bà vừa nói không có quan hệ với ta.



Nạp Tuyết Thiên Hoa chần chừ một lúc, hơi oán hận nói:



- Hiện nay trên thế gian có thể giải trừ được lời nguyền của Đại Luân Hồi bàn có hai người, một là kẻ nghịch thiên Lục Vân, hai chính là ngươi. Trước đây, ta thúc động Đại Luân Hồi bàn cần có máu tươi làm chất dẫn. Điểm này tuyệt đối không lừa ngươi, ta chỉ che giấu ngươi một điểm, đó chính là máu tươi của ngươi có thể giải trừ được lời nguyền trên bề mặt, khiến ta có cơ hội thoát qua một kiếp.



Nghe vậy, Liệt Thiên vẻ mặt hơi tốt lại, hừ nhẹ nói:



- Nếu là như vậy, ngươi có thể nói rõ trước đây, vì sao lại muốn che giấu?



Nạp Tuyết Thiên Hoa khổ sở đáp:



- Thân là người thủ giữ cửa Luân Hồi, rất nhiều chuyện cần phải bảo mật. Nếu không sao tộc Thiên Hoa của ta lại có thể kéo dài đến hiện tại được?



Liệt Thiên nghĩ cũng thấy đúng, không muốn dây dưa với bà nữa, nói thẳng:



- Được, bổn Hoàng cũng không phải là người hẹp lượng, chuyện này ngừng ở đây không cần phải đề cập đến nữa, chúng ta quay về thôi.



Nạp Tuyết Thiên Hoa ừ một tiếng, hai tay biến chuyển pháp quyết, ba người liền biến mất trong một cột sáng xoay tròn.



Ánh sáng huyền diệu lóe lên, luân hồi hiện ra trở lại. Trong không gian kỳ diệu đó, Đại Luân Hồi bàn vốn đã hóa thành một điểm trở về lại hình dáng ban đầu, mang theo Nạp Tuyết Thiên Hoa, Liệt Thiên và Bạch Như Sương từ một ngàn hai trăm năm trước quay về hiện tại.



Đứng lên, Nạp Tuyết Thiên Hoa quay mình lại hai người bên cạnh nói:



- Định mệnh đã định sẵn, một mặt là duyên. Ta và các ngươi từ giờ sẽ vĩnh viễn không gặp lại. Trước khi đi, ta tặng hai ngươi một câu. Ngàn năm đã trôi qua, tình duyên khó mà cắt đứt, muốn cầu dài lâu, một lời thề nguyền!



Hai người nghe thấy lặng đi, ai nấy đầu cảm thấy hoang mang. Muốn hỏi lại thấy Nạp Tuyết Thiên Hoa đã nhắm mắt ngồi yên, hai tay bắt pháp quyết, trước mặt hai người liền lộ ra một cửa thời gian không gian, thôi thúc bọn họ rời đi.



Cười thản nhiên một tiếng, Liệt Thiên vẻ mặt ngạo nghễ, Bạch Như Sương lại nhẹ câu cáo từ, sau đó liền bị Liệt Thiên kéo vào trong cửa thời gian không gian, biến mất không thấy nữa.



Mở hai mắt ra, Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài than:



- Thiên đạo thật bất nhân, ta cuối cùng không thoát khỏi định mệnh. Liệt Thiên ơi Liệt Thiên, ngươi là con trời máu tươi tuy giải trừ được lời nguyền, lại cũng mang đến cho ta tai nạn.



Tiếng thở dài u oán phiêu tán bốn bề, đáng tiếc Liệt Thiên đã đi, hoàn toàn không nghe thấy được.