Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 858 : Sinh tử mang mang

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Không gian thần bí kỳ diệu, mọi thứ đều tỏ ra vô cùng chậm rãi. Khi ngọn lửa màu hồng phấn đó đã trở nên trong suốt không nhìn thấy được, dòng xoáy nhìn từ trên xuống cũng hệt như đã trở nên tĩnh lặng do tốc độ xoay tròn đạt đến mức độ nhất định.



Lúc này, ngọn lửa trong suốt đã thu nhỏ thành một đốm, chìm vào giữa trung tâm của dòng xoáy, bao phủ trên hình bóng kia. Bởi vì trong suốt không màu sắc, ngọn lửa đó hình thành một kết giới ánh sáng không rõ ràng.



Nhưng từ lúc ngọn lửa bao phủ lên hình bóng kia, thân thể vốn yên lặng không chút biến đổi liền dần dần phát ra ánh sáng màu tím xanh, hệt như ngọn lửa.



Tình hình này hơi quỷ dị, hình bóng đó tự động bốc cháy, khiến người ta rất khó nhìn thấy rõ ràng. Nhưng trên thực tế chỉ cần suy nghĩ thật đúng sẽ không khó phát hiện, hình bóng kia vốn không thuộc về không gian này.



Đây là một không gian kỳ diệu, có hoàn cảnh tương đối ổn định, cùng với khá nhiều những đặc điểm người ta chưa biết. Trước đây, khi không có bất cứ dị vật nào đi vào, mọi động tĩnh trong đó đều tự nhiên.



Nhưng khi hình bóng kia chìm vào, liền phá hoại đi sự quân bình, thuộc tính của hình bóng kia và không gian bài xích lẫn nhau, vì thế vùng sáng đỏ rực vốn tồn tại bên trong không gian liền mượn lấy sức mạnh của dòng xoáy, cột chặt hình bóng kia cố định ở tâm của dòng xoáy, lại hội tụ ngọn lửa trong suốt, dự tính thiêu cháy hình bóng kia thành tro để khôi phục lại sự quân bình ở nơi đây.



Như vậy, ngọn lửa màu tím xanh xuất hiện trên bề mặt thân thể, thật ra chính là một dạng biểu hiện của ngọn lửa trong suốt trùm lên thân thể hình bóng đó. Cứ thế, lực bài xích của không gian liền trở nên rõ ràng, hình bóng đó liền yên yên lặng lặng nằm ở đáy dòng xoáy chịu ngọn lửa thiêu đốt.



Ngọn lửa tím xanh uy lực vô cùng, có thể thiêu cháy được mọi sự vật. Nhưng mà thân thể kia lại không chút phản ứng, do bởi không hay biết hay do ngọn lửa đó chỉ là hư ảo?



Trong yên lặng, ngọn lửa đó không ngừng bập bùng, cột gió bốn bề càng lúc càng gồ ghề, sức mạnh truyền đến ngọn lửa cũng càng lúc càng lớn, khiến cho ngọn lửa từ màu xanh tím chuyển thành đỏ tím, nhưng thân thể kia vẫn không hề phản ứng.



Kỳ quái, quả thật kỳ quái, lẽ nào ngọn lửa đó chỉ là hư ảo, căn bản không tồn tại trên thực tế? Điểm này thật ra không phải như vậy, ngọn lửa đó đúng thật là có tồn tại, nhưng hình bóng kia có chút kỳ quái.



Nhìn thật cẩn thận, hình bóng kia trước đó còn mơ mơ hồ hồ khó phân biệt, nhưng sau khi ngọn lửa đã chuyển thành đỏ tím, hình dáng của nó đã dần dần rõ hơn, cuối cùng có thể thấy được một thân thể màu tím.




- Được rồi, đã về đến nhân gian, ngươi cũng đã tự do, đi làm những chuyện ngươi muốn làm đi.



Long Hồn hỏi lại:



- Lục Vân, ngươi đã có tính toán làm gì chưa?



Lục Vân nhìn về xa xa, thở dài nhè nhẹ nói:



- Chuyện của ta còn nhiều, chính là muốn đối phó với Cửu Thiên Hư Vô giới, muốn tìm kiếm kết thúc với Kiếm Vô Trần, muốn tìm được Trương Ngạo Tuyết, muốn tìm được Thương Nguyệt, còn có cả Hoàng Thiên … Thôi, ngươi đi đi, tốt nhất là quay về Hắc Vực bí cảnh của ngươi, trước hết hãy tu luyện một khoảng thời gian, đợi đến khi ngươi có thể ảo hóa thành hình người rồi mới xuất hiện lại cũng không muộn.



Long Hồn nói:



- Đa tạ, ta cũng muốn làm như vậy. Trước mắt tuy thực lực của ta đã tăng mạnh, nhưng đi theo ngươi trước sau cũng sẽ gặp không ít kẻ lợi hại, gặp những kẻ đó ta còn chưa ứng phó được, vì thế quay về tu luyện cho tốt. Cáo từ, Lục Vân, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL



Nói rồi phi thân bay lên, bay một vòng quanh đỉnh đầu của Lục Vân rồi biến mất trong biển mây.



Đưa mắt tiễn Long Hồn đi rồi, vẻ mặt Lục Vân có vẻ buồn bã, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác cô đơn. Thời khắc này, chàng phảng phất như trở lại lúc trước, trở lại trạng thái vừa rời khỏi gia đình đi học nghề ở Dịch viên.



Nghĩ đến điều này, Lục Vân không khỏi nghĩ đến cha mẹ, rời khỏi gia đình đã hơn hai năm, chàng thật sự muốn quay về thăm nom, nhưng chàng không dám. Bởi vì chàng không muốn mang phiền phức đến cho cha mẹ, vì thế chỉ có thể nén ý tưởng đó lại trong lòng.