Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 859 : Ý ngoại tiêu tức (tin tức bất ngờ)

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Thôi suy tư thêm, Lục Vân lại nghĩ đến Ngạo Tuyết, thật ra lúc này nàng đang ở nơi nào? Còn có Thương Nguyệt, nàng cuối cùng ở nơi đâu, lúc này nàng có cảm nhận được ý nghĩ của riêng bản thân chàng không?



Chầm chậm đi tới, thân thể Lục Vân lướt đi ba thước, xuyên vào bên trong một vùng rừng núi, một mình một bóng trầm ngâm trong hồi ức.



Sau hình bóng của Thương Nguyệt lại nổi lên hình dáng của Bách Linh. Nghĩ đến ba người yêu dấu trong lòng này, Lục Vân đột nhiên cảm thấy không đúng với họ, bởi vì bản thân mình không được toàn vẹn với tình ái của ba người.



Tốc độ của Lục Vân không nhanh không chậm. Khi chàng giật mình tỉnh lại khỏi trầm tư, chàng đã rời khỏi vùng rừng núi, xuất hiện bên cạnh một con đường. Liếc nhìn hai bên, trên đường không một bóng người, điều này khiến Lục Vân cảm thấy hơi kỳ quái.



Theo bình thường dù không nhìn thấy người tu đạo nào, nhưng ít nhiều cũng phải có bá tánh đi lại, vì sao nơi đây yên tĩnh đến như vậy? Đi theo một hướng, Lục Vân một lúc sau đi đến một miếu sơn thần đã hư hại, phát hiện trong đó có hai luồng khí tức.



Bước nhanh hơn, Lục Vân đi vào trong miếu sơn thần, chỉ thấy bên trong bị hư hại quá nhiều, hai người trung niên ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, vẻ mặt trắng toát nằm trên mặt đất, đầy cảnh giác nhìn Lục Vân.



Vừa liếc qua, Lục Vân đã nhìn ra bọn họ là người tu đạo, nhưng tu vi bình thường, hơn nữa còn trọng thương, bất quá khí tức trên người có thể nói là chính đạo, tuyệt đối không có chút tà ác.



Mỉm cười gật đầu, Lục Vân hỏi:



- Hai vị xem ra là người tu đạo, không biết vì sao bị thương vậy?



Trong hai người đàn ông, một người mập mạp đáp lời:



- Hai sư huynh đệ chúng ta bị Ma thú của Ma vực đánh trọng thương, ngươi là ai, xem ra cũng không đơn giản.



Lục Vân nghe vậy hơi kỳ quái, kinh ngạc nói:



- Ma thú? Lẽ nào hai vị đi qua Ma vực, nếu không làm sao bị bọn chúng đánh bị thương? Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Chàng nói đến đó liền dừng lại một chút, sau đó lại nói:



- Ta cũng như hai vị, cũng là người tu đạo, vì thế hai vị không cần phải sợ hãi.



Nghe vậy, hai người đàn ông lặng đi, người đàn ông mập mạp mở miệng lên tiếng:



- Thiếu hiệp, thiếu hiệp không phải vừa mới xuống núi, không biết chuyện xảy ra trước đây mấy ngày chăng?




Còn đối với Huyền Âm chân nhân, cảm giác của Lục Vân đối với ông hẳn không mạnh mẽ như Lâm Vân Phong, nhưng nghĩ đến việc ông vì Ngạo Tuyết và Vân Phong, không tiếc trả giá sinh mạng, gần như không chút chấp nê, thật đáng để người ta cảm thán.



Lục Vân thôi nhìn, đang muốn chào từ biệt ba người. Nhưng lúc này, một chút cảnh giác đột nhiên mờ hiện trong đầu, điều này khiến chàng cảm giác không ổn. Với tu vi của Lục Vân, gặp phải Yêu Hoàng chàng cũng không sợ. Đó là người nào lại khiến chàng cảm thấy không an tâm đây?



Lục Vân xoay người nhìn về phía trước, giữa không trung cách khoảng vài trăm trượng, một hình bóng lơ lửng khiến chàng kinh ngạc. Quan sát cẩn thận, Lục Vân vẻ mặt kích động, Hoàng Thiên mà chàng đã tìm kiếm khá lâu lúc này không ngờ lại xuất hiện trước mặt của chàng, điều này làm sao không khiến chàng kích động được đây?



Bay lên, Lục Vân bắn thẳng mình về phía Hoàng Thiên, trước khi đến gần, trong lòng đột nhiên bật lên một chuyện, vội vàng dừng lại ở khoảng cách chục trượng.



Quan sát Hoàng Thiên, Lục Vân phát hiện thân hình hắn đã to lớn hơn trước không ít. Trong ánh mắt, tròng mắt trái đỏ máu phát sáng, tròng mắt phải lại xanh thẫm như nước, trên trán có một hạt châu đen âm u lấp lánh ánh sáng quỷ dị. Phía sau thân hình, chín cái đuôi hướng lên không trung cái nào cũng lấp lánh hào quang khác nhau, một đôi cánh đen tuyền sau lưng vẫy lên nhè nhẹ, phát ra sức mạnh khiến cả trời đất phải thần phục.



- Hoàng Thiên, còn nhớ ta chăng?



Lục Vân nhẹ nhàng thử lên tiếng hỏi thăm dò.



Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Hoàng Thiên nói:



- Ngươi là ai, dám đứng trước mặt Thiên Sát nói loạn?



Lục Vân thở dài khổ sở, trước đó chàng đã nghĩ đến những lời của Thiên Mục Phong trước đó, nói rằng Hoàng Thiên sau khi nuốt lấy "Vạn Thú Ma châu", đã biến thành Thiên Sát. Lúc đó Lục Vân còn giữ một chút hy vọng, nhưng lúc này khi Hoàng Thiên mở miệng nói, đã phá tan hy vọng yếu ớt của chàng rồi.



Lục Vân bỏ qua thất vọng, điều chỉnh trở lại trạng thái tâm tình, điềm nhiên nói:



- Ta là Lục Vân. Danh tự này đối với ngươi hiện nay có thể hơi lạ lẫm, nhưng trước đây lại quen thuộc vô cùng, nhưng đáng tiếc ngươi đã quên mất rồi.



Thiên Sát lạnh lùng tàn khốc nói:



- Phải vậy chăng? Nếu là như vậy, ta sẽ khiến ngươi biến mất hoàn toàn trên thế gian. Như vậy, mọi ký ức đều bị hủy diệt hết.



Cặp cánh màu đen giang ra, hai luồng ánh sáng màu đen thẫm từ trên người Thiên Sát phát ra, mang theo khí thế khiếp người đánh trúng vào thân thể Lục Vân.



Lục Vân không hề né tránh, yên lặng giữa không trung, hai tay từ sau lưng phát ra một luồng sức mạnh ôn nhu hòa hoãn, thiết lập một lưới sáng bên ngoài ba ngôi mộ phần.