Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 868 : Thương nghị nhân tuyển
Ngày đăng: 04:53 22/04/20
Bách Linh nhướng đôi mày đẹp, trầm giọng nói:
- Về chuyện này, ta có mấy điểm muốn nhắc nhở mọi người. Thứ nhất, về chuyện của Yêu Hoàng Liệt Thiên, liên minh tốt nhất không cần ra tay, đợi đến lúc Lục Vân quay về hãy nói lại. Thứ hai, mục tiêu chủ yếu chính là Địa Âm Thiên Sát, còn về Ma Thiên tôn chủ và Kiếm Vô Trần cũng cần phải đề phòng, nhưng uy hiếp lớn nhất vẫn chính là Âm Đế và Thiên Sát.
- Còn Vu Thần, chúng ta phải đối đãi hắn thế nào?
Tư Đồ Thần Phong hơi nóng nảy lên tiếng hỏi.
Bách Linh vẻ mặt hơi cổ quái, chầm chậm nói:
- Điều này không nói rõ được, Vu Thần rất tà môn, hắn là một biến số, bây giờ phát biểu về điều này còn quá sớm. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Trần Ngọc Loan nhìn Bách Linh, tâm lý nghĩ lướt qua liền hiểu rõ ý nàng, vì thế chuyển sang chuyện khác:
- Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tạm thời không bàn về Vu Thần và Yêu Hoàng, hãy nói về Ma Thiên tôn chủ và Kiếm Vô Trần trước, hiện tại chúng ta phải đối phó như thế nào đây?
Vừa nghe đến tên Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong không khỏi mở miệng nói:
- Các vị, về chuyện của Kiếm Vô Trần, ta biết không ít chuyện.
Trương Ngạo Tuyết hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Vân Phong, đệ đã gặp qua hắn rồi?
Lâm Vân Phong nói:
- Đệ không những gặp qua hắn, mà còn giao chiến với hắn, đáng tiếc bị hắn trốn thoát được.
- Trốn thoát? Huynh đài nói hắn bị huynh đài đánh cho bỏ chạy?
Quy Vô đạo trưởng thất kinh nhìn Lâm Vân Phong hô lên.
- Đúng, vào ngày hôm qua, thiếu chút nữa ta đã giết được hắn, đáng tiếc hắn lại chạy thoát được.
Lâm Vân Phong hơi có chút buồn bã, nghĩ lại chuyện này trong lòng không được vui vẻ.
Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
- Vân Phong, đệ hãy kể lại cẩn thận chuyện này một lượt.
Lâm Vân Phong liếc nhìn mọi người, nhỏ giọng nói:
- Chuyện như thế này, hôm qua … Lúc đó đệ vốn không muốn cứu Diệp Tâm Nghi, nhưng nghĩ đến Kiếm Vô Trần tà ác như thế nào, hãy để Diệp Tâm Nghi khai ra hết, như vậy không những hiệu quả rất tốt, cũng chính là quát vào tai của Thiên Kiếm khách, quạt vào mặt của Cửu Thiên Hư Vô giới, giúp cho Lục Vân giải được phần nào tức giận.
Nghe hết những lời của gã rồi, mọi người tại đó không ai không biến hẳn sắc mặt, mở miệng bàn luận rộn ràng. Trong đó, Bắc Phong cười nói:
- Làm thật tốt, loại người hèn hạ vô sỉ hãy để chúng phải thân bại danh liệt, để lại tiếng xấu ngàn đời.
Quy Vô đạo trưởng cũng phụ họa:
- Chuyện này làm thật ngon lành, thật sự làm lòng người sảng khoái. Ta nghĩ sau khi Thiên Kiếm khách nghe được, nhất định cụp mặt xuống, xem hắn còn mặt nào mà nhìn người thiên hạ. Thiên Kiếm viện của hắn, trước thì có Lý Trường Xuân, sau lại ra Vô Tâm, bây giờ ngay cả Kiếm Vô Trần bản tính đều lộ ra hết, quả thật một nhà không ra gì cả.
Mọi người bật cười lớn, duy chỉ có Trần Ngọc Loan cau mày ưu sầu, điều này khiến cho mọi người mơ hồ.
Trần Ngọc Loan cười xấu hổ, sau đó trầm giọng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nói cho muội biết, hôm nay muội nhắc đến sáu người mục tiêu, thật ra có được mấy người Trừ Ma liên minh chúng ta có khả năng thu thập được?
Bách Linh cau mày nói:
- Vì sao hỏi chuyện này?
Trần Ngọc Loan nói:
- Không có gì, muội chỉ đang muốn biết, ngoại trừ Lục đại ca không nói đến, chúng ta có nhiều ít đất dụng võ.
Bách Linh trầm ngâm, hồi lâu sau mới nói:
- Ngọc Loan, nói thật lòng, Lục Vân chính là kẻ nghịch thiên, Thái Âm Tế Nhật cũng chính là vì huynh ấy mà xuất hiện, vì thế mọi chuyện đều có quan hệ đến huynh ấy. Nhưng người tiếp cận với huynh ấy lại chia ra làm hai loại, một loại là thiện duyên, một loại là nghiệt duyên. Định mệnh sống chết là giữa thiện và ác.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chuyện này muội biết, nhưng muội muốn hiểu rõ, chúng ta có cống hiến thế nào đối với thiên hạ đây?
Bách Linh nghĩ một lát, trầm ngâm nói:
- Đã có mặt thì tất nhiên phải có cống hiến. Một đời Lục Vân có thể khiến cho nhiều chuyện phải thay đổi, nhưng những chuyện muốn thay đổi cần có người làm. Chúng ta thuộc về những người làm, nhưng Lục Vân lại thường xuất hiện ngẫu nhiên. Nói như thế muội đã hiểu rõ được chưa?
Trần Ngọc Loan suy tư một lát, nhỏ giọng nói:
- Hiểu được một chút, còn có một ít chưa hiểu rõ. Tỷ tỷ, tỷ cho muội biết, Lục đại ca lúc nào sẽ quay lại đây?
Bách Linh nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Huynh ấy sẽ quay về nhanh thôi, có khi đang ở trước mặt chúng ta lại ở trong một loại cục diện khác.
Trần Ngọc Loan không hiểu hỏi lại:
- Chuyện này lẽ nào vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại, cứ mãi không kết thúc?
Bách Linh lắc đầu thở dài, vẻ mặt cổ quái nói:
- Sau này muội sẽ biết được, bây giờ tỷ cũng nói không ra được. Đi thôi, có thời gian thì cứ bồi tiếp Tư Đồ Thần Phong của muội, không cần cứ để hắn qua một bên vậy.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, Trần Ngọc Loan cũng không tiện hỏi lại, vừa theo nàng đi ra ngoài, vừa nói:
- Lục đại ca, huynh thật ra ở nơi đâu? Huynh có biết được có người đang nhớ đến huynh, cũng không muốn đi ăn nhanh chóng một chút rồi …
Bách Linh nghe vậy đỏ mặt, rủa:
- Hay cho nha đầu muội, không ngờ dám cười tỷ, xem tỷ có thể làm gì muội …
- A … Lục đại ca cứu mạng, Bách Linh tỷ tỷ phát rồ rồi…
Lắc mình né tránh, Trần Ngọc Loan cười yêu kiều bỏ chạy, khiến cho Bách Linh rủa không ngừng, một mực đuổi theo.