Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 886 : Tây Hải Ngân Long

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Thét lên giận dữ, Lục Doanh hỏi lại:



- Hồng Tinh, huynh sao rồi?



Bóng người chợt nhoáng lên, Hồng Tinh liền xuất hiện bên cạnh nàng, kinh hoàng lên tiếng:



- Huynh không sao, Doanh muội có sao không?



Nắm lấy tay hắn, Lục Doanh vội chớp động thân người lui về sau, vừa di chuyển lúc sang trái lúc sang phải, vừa ngẩng đầu nhìn trời.



- Người này vô cùng bá đạo, ra tay vô tình, chúng ta không thể đứng yên lâu ở một chỗ.



Theo ánh mắt của nàng nhìn lên trên, Hồng Tinh phát hiện trên không trung có một áng mây đỏ liền biến hẳn sắc mặt, kinh hoàng la lên:



- Tây Hải cuồng long Liễu Thiên Hoa đến rồi.



Lục Doanh không chút hoảng loạn. Thực sự, nàng đã đoán ra từ trước, cho nên lúc này nàng tỏ ra hết sức bình tĩnh, trong lòng đang suy nghĩ tìm cách làm thế nào để trốn thoát.



Tây Hải cuồng long Liễu Thiên Hoa là một cao thủ hung tàn và bá đạo nhất trong tứ hải, ngoại trừ Nam Hải thần long Hàn Ngọc Dương ra, cơ hồ chẳng còn ai có thể đối phó nổi với hắn. Cho nên, Lục Doanh căn bản không dám nghênh chiến, chỉ lo trốn chạy loanh quanh.



- Lục Doanh, đã nhiều năm rồi, muội vẫn cho rằng có thể thoát khỏi tay ta sao?



Ánh đỏ loé lên, một thanh niên khoảng chừng hai tám, hai chín tuổi, thân hình khôi ngô xuất hiện trước mắt hai người. Đường nét trên khuôn mặt của thanh niên này có chút cương nghị, tỏ rõ không chỉ sự anh tuấn mà còn đầy bá đạo, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.



Cảnh giác nhìn hắn, Lục Doanh lạnh giọng đáp lời:



- Liễu Thiên Hoa, tại sao ngươi lại muốn xâm chiếm Đông Hải và Bắc Hải? Mấy ngàn năm rồi, tứ hải vẫn luôn cùng nhau chống đối bên ngoài là Tử Hải, Hồng Hải và Hắc Hải. Bây giờ ngươi làm như thế chẳng phải là tự chuốc lấy diệt vong sao?



Thản nhiên bật cười, Liễu Thiên Hoa nói:



- Tứ hải rộng lớn, thực lực phân tán. Một khi thống nhất lại, ta có thể tiêu diệt tam hải còn lại. Đến lúc đó, toàn bộ Hải vực đều do ta thống lĩnh, đó sẽ là cảnh tượng vinh quang nhất xưa nay chưa từng có.


Âm thanh bỗng nhiên bị ngắt đoạn, chỉ thấy phía sau truyền đến một cột sáng chói loá mang theo một luồng khí tức quen thuộc, truyền vào lòng hai người. Thân hình run lên, Lục Doanh bi thảm hô to:



- Mục Thanh...



Hồng Tinh mặt mày nặng nề đau khổ, an ủi nói:



- Doanh muội, để báo được thù, chúng ta cần phải kiên... a...



Lời còn chưa dứt thì lại có một tia khí tức nữa xông thẳng lên trời, chính là của Lam Huyền.



Lục Doanh nhìn y, thê lương nhỏ nhẹ:



- Kiên cường lên...



Hồng Tinh mặt mày thê thảm, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:



- Huynh biết, huynh không để cho muội phải thất vọng. Đi thôi.



Tăng tốc mãnh liệt, Hồng Tinh kéo Lục Doanh chạy thục mạng như điên.



- Ha ha... tốc độ nhanh thế cơ à, chạy nửa ngày trời mà chỉ mới chạy được bao nhiêu xa thế thôi à.



Giọng nói bỗng dưng vang lên, giống như một lưỡi kiếm sắc bén của tử thần, đâm sâu vào tim của Lục Doanh và Hồng Tinh.



Dừng lại, hai người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa không trung, Tây Hải ngân long Liễu Tàn Hồng sắc mặt âm trầm, phảng phất như một kẻ đi săn, ánh mắt toát lên sự đắc ý không nói thành lời, khiến người ta phải sinh lòng căm ghét.



- Doanh muội, muội chạy đi, ở đây giao cho huynh.



Liếc nhìn Lục Doanh, trong ánh mắt Hồng Tinh có chút không đành lòng. Có lẽ tình cảm cả ngàn năm đến giờ phút trước lúc chết, ngược lại càng thương cảm hơn bao giờ hết.



Đôi môi Lục Doanh khẽ run, Hồng Tinh quen biết nàng cả ngàn năm nay, suốt thời gian đó vẫn luôn khổ sở theo đuổi nàng, nhưng đến lúc này bản thân nàng chưa từng có lời nào hứa hẹn, điều này thật sự quá tàn nhẫn.