Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 885 : Đào vong chi lữ
Ngày đăng: 04:53 22/04/20
Thiếu nữ phân tích:
- Nơi đây quá gần Hải vực, nếu chúng ta động thủ ở đây, chắc chắn sẽ khiến bọn cao thủ Tây Hải chú ý, đến lúc đó chúng ta muốn thoát cũng khó.
Hồng Tinh nghe thế liền lên tiếng tán thưởng:
- Vẫn là Doanh muội thông minh, vi huynh thật lỗ mãng quá.
Thiếu nữ liếc nhìn hắn, vẻ mặt có chút tiếc nuối, nhẹ giọng nói:
- Trong tứ hải, chỉ có huynh là lương thiện nhất, đáng tiếc tư chất lại không đủ, vẫn luôn bị Tây Hải cuồng long Liễu Thiên Hoa và Nam Hải thần long Hàn Ngọc Dương áp đảo.
Người đàn ông tên Hồng Tinh hơi biến sắc, có chút hổ thẹn đáp:
- Doanh muội, huynh bất tài, nhưng muội yên tâm, huynh nhất định sẽ không để cho muội bị chút tổn hại nào.
Thiếu nữ cười cười khổ sở, nhẹ nhàng nói:
- Cảm ơn huynh, bây giờ chúng ta tạm thời không nói những chuyện này, chờ khi an toàn rồi nói tiếp.
Hồng Tinh gật đầu đồng ý, cất tiếng hỏi sang đề tài khác:
- Doanh muội, cho huynh biết, sao muội cứ kiên quyết muốn tiến nhập vào nhân gian mà không đi đến Ma Thánh phong?
Thở dài thườn thượt, thiếu nữa vừa bay vừa đáp:
- Hải Vực rộng lớn có ba nơi kỳ lạ nhất. Thứ nhất là Tuyệt Thiên đại hiệp cốc, nằm giữa biển sâu, là nơi thần bí nhất trong Hải vực. Thứ hai là Ma Thánh phong, theo truyền thuyết đó là núi tiên trên biển, ở đó có Ma Thánh Song Tuyệt cư ngụ, hai người một chính một tà. Nếu may mắn thì gặp được Thánh Tâm Tiên Đồng tiền bối, tất nhiên là có thể cầu xin một tâm nguyện. Nhưng nếu gặp phải Huyết Ma Thiên Cơ thì chết chắc. Thứ ba là Ma Quỷ Hải vực, ở đó có ông vua bá đạo của Hải vực – Cự Linh thiên thú, bất kể ai gặp phải cũng khó thoát vận rủi.
Hồng Tinh không hiểu hỏi lại:
- Điều này huynh biết, nhưng có liên quan gì đến chuyện muội tiến vào nhân gian?
Thiếu nữ nói:
- Có liên quan, bởi vì nếu chúng ta đi đến Ma Thánh phong, không kể giữa đường sẽ gặp cao thủ Tây Hải ngăn cản, cho dù chúng ta có đến được đó, ai dám chắc sẽ gặp được Thánh Tâm Tiên Đồng mà không phải là Huyết Ma Tiên Cơ? Hy vọng này đối với chúng ta thật quá mong manh, mà nguy hiểm lại rất lớn, không đáng để thử, cho nên muội chọn cách tiến vào nhân gian.
Hồng Tinh cười khổ nói:
- Nhân gian và Hải vực mỗi bên một phương, chúng ta và nhân gian đã mấy ngàn năm không qua lại, cho dù tiến vào được nhân gian, chúng ta không biết một người nào thì đi đâu tìm cứu viện đây?
Phi thân bay lên, Mục Thanh giận dữ trừng trừng Liễu Tàn Hồng, hai tay loé lên tia chớp điện màu xanh kèm theo tiếng ri ri, chớp mắt đã bao trùm lấy tứ phía.
Phi ngư xoa nhoáng lên, thân hình Liễu Tàn Hồng như một con du long, trườn ra mấy mươi trượng, miệng gầm lên:
- Vây công, không để tên nào chạy thoát cho ta.
Lời vừa dứt, từ trong mây nhiều bóng người bay xuống, mấy mươi cao thủ Tây Hải bao khắp xung quanh, vây bọn ba người Mục Thanh vào chính giữa. Đồng thời, cách đó mấy mươi dặm vang lên tiếng hú dài, chỉ thấy một cột sáng xông thẳng lên trời, lập tức truyền đến tiếng gầm giận dữ của Lục Doanh và Hồng Tinh.
Biến sắc mặt, Mục Hoa trầm giọng nói:
- Mục Thanh, thời khắc quan trọng đã đến rồi, hãy cho bọn cao thủ Tây Hải xem cao thủ Đông Hải chúng ta có dễ dàng bị hiếp đáp hay không.
Mục Thanh điên cuồng gầm lên:
- Yên tâm, ở đây giao cho ta, ngươi đi bảo vệ công chúa, trông cậy vào ngươi.
Nói xong, toàn thân ánh xanh bùng lên mạnh mẽ, một luồng khí phách hào hùng dũng cảm tiến lên phía trước lập tức lan ra bốn phía.
Mục Hoa cười cười, sắc mặt có chút thê lương, vừa chớp người rời đi vừa nói:
- Nuôi quân ngàn ngày, dụng quân một giờ. Đã đến lúc chúng ta phải trả công rồi. Vì niềm hy vọng của Đông Hải, huynh đệ, cố gắng lên.
- Lão nhị, ngươi đi chăm sóc cho thiếu chủ, ta ở đây giúp hắn.
Sắc mặt trầm trọng, Lam Huyền nghiêm giọng nói với Lam Điện.
Không nói gì, Lam Điện lập tức lao người đi, bám sát theo Mục Hoa, bay vọt về phía đằng xa kia. Xung quanh, các cao thủ Tây Hải đương nhiên không dễ dàng gì để cho họ trốn thoát, hai ba người một nhóm liên thủ tấn công, chia làm hai hướng chặn họ lại.
Giữa không trung, Mục Thanh thấy thế, gầm lên như sấm, thân người lập tức nhoáng lên, hóa thành hàng ngàn hàng vạn hình bóng lao ra khắp tứ phía. Lam Huyền cũng không chậm trễ, để giúp cho Mục Hoa và Lam Điện thuận lợi đi bảo vệ Lục Doanh và Hồng Tinh, toàn thân ánh lam lấp loé, hoá thành một áng mây, bao trùm cả khuôn viên mấy trăm trượng. Như thế, một trận hỗn chiến bộc phát, ánh sáng chói mắt kèm theo những tiếng sấm rền dày đặc vang lên khắp cánh rừng.
Rời khỏi bọn Mục Thanh, thiếu nữ Lục Doanh và Hồng Tinh cấp tốc luồn lách trong rừng như con thoi, bay ngược hướng với biển cả ngoài kia. Do phải bay sát mặt đất nên tốc độ của hai người chậm lại không ít. Vì thế, khi hai người bay ra được khoảnh mười mấy dặm liền bị cao thủ Tây Hải đuổi kịp theo phía trên đầu.
Cảm nhận được khí tức của kẻ địch đến gần, Luục Doanh truyền âm:
- Cẩn thận, so về tốc độ, chúng ta không bằng họ, chúng ta chỉ có thể tận dụng hoàn cảnh địa lý ở đây để ẩn trốn, sau...
Hồng quang chợt loé lên, tiếng sét rung trời, một cột sáng kinh người từ trên đầu giáng xuống khiến cho Lục Doanh và Hồng Tinh vốn không đề phòng ngay lập tức bị luồng khí lưu mạnh mẽ đó chấn bay đi.