Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 891 : Tầm hoa Thương Nguyệt

Ngày đăng: 04:53 22/04/20


Hứa Khiết kinh hãi hét lên:



- Không thể nào, sư tỷ nhất định sẽ không bị gì. Lục Vân, huynh mau nghĩ cách, nhất định phải mang được sư tỷ trở về.



Cười nặng nề, Lục Vân trịnh trọng lên tiếng:



- Muội an tâm, huynh nhất định sẽ tìm được muội ấy.



Lâm Vân Phong đứng bên cạnh cau mày nói:



- Thật kỳ quái, ta dùng Âm Dương pháp quyết thử một lúc cũng chỉ cảm ứng được một tia khí tức yết ớt, nhưng lại không biết đến từ nơi đâu.



Trương Ngạo Tuyết khẽ thở dài tiếp lời:



- Tử Ảnh thần kiếm của ta cũng không có phản ứng, rốt cuộc Thương Nguyệt đang ở đâu?



Câu hỏi đơn giản đó phiêu bồng theo gió. Mọi người đều đang vắt óc suy nghĩ, không ai nói được lời nào.



Một hồi lâu, Lưu Tinh mới cất tiếng:



- Lục Vân, ngày trước Thương Nguyệt biến mất trong Âm Dương Cực Địa, tất nhiên đang ở dưới đất. Bây giờ ngươi đã cảm nhận được tiếng kêu của nàng ấy nhưng lại không tìm được vị trí cụ thể, nhất định là có liên quan đến hoàn cảnh hiện tại của nàng ấy. Theo suy đoán của ta, Thương Nguyệt nhất định đang rất mơ hồ, không biết mình đang bị nguy khốn ở nơi nào, cho nên mới cất tiếng kêu gọi ngươi không ngừng.



Ánh mắt Lục Vân thoáng chớp động, hỏi lại:



- Dù như thế, nhưng ta phải làm thế nào, bắt đầu tìm từ đâu?



Lưu Tinh trầm ngâm trả lời:



- Về điểm này ngươi cần tự mình suy nghĩ. Trước đây, nàng đã từng cùng ngươi kề vai sát cánh, bây giờ lặp lại, ngươi có thể nắm bắt hay không thì cần phải coi duyên phận của các ngươi thôi.



Lục Vân hơi nóng lòng, ngoài mặt tuy không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất quan tâm đến Thương Nguyệt, điều này thật khó tưởng tượng được. Suy nghĩ về lời của Lưu Tinh, Lục Vân cẩn thận hồi tưởng lại, giữa mình và Thương Nguyệt chẳng lẽ thật sự vô duyên?



Trần Ngọc Loan nhìn chàng, thấy vẻ mặt chàng lo lắng, không nhịn được liền an ủi:
Không gian này hơi cổ quái, những hạt sương máu nhỏ bé tựa như gai nhọn bén ngót, phát ra kình khí có tính công kích mạnh mẽ, khiến cả thế giới này tràn ngập máu tanh và nguy hiểm.



Mũi tên thời không đang bay nhanh vào nơi đây liền chậm dần, khi giới hạn tận cùng của thế giới máu hiện ra, một bức tường ánh sáng màu đỏ ối chặn ngang đường mũi tên thời không, nhẹ nhàng đánh bật nó ra.



Ý thức của Lục Vân trong thoáng chốc liền tiêu tan, cả người bỗng nhiên bừng tỉnh, trên mặt xuất hiện chút hoang mang.



- Bên dưới lòng đất, chẳng lẽ thật sự là Cửu U Minh Giới? Nhưng sao mình vẫn không tìm thấy Thương Nguyệt, lẽ nào nàng ở đằng sau bức tường ánh sáng màu máu đó?



Nhỏ tiếng tự hỏi, Lục Vân trở nên trầm ngâm. Rất lâu sau, Lục Vân ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u, ngạo nghễ cất tiếng:



- Cả đời này, ta luôn hơn thua cùng ngươi, xem coi lần này, ngươi có thể làm gì được ta đây?



Nói xong điểm mũi chân, thân hình mượn lực búng lên, ở giữa không trung xoay một vòng, rồi lập tức đảo người bắn thẳng xuống Ánh Nguyệt tỉnh, chớp một cái liền biến mất.



-----------------------------------



Một ý niệm không nảy sinh, vạn ý niệm không tồn tại, trống không trống rỗng, sinh tử cùng tồn tại.



Giữa tĩnh lặng, trong không gian kỳ diệu, một ngọn lửa màu tím đỏ tự động bùng lên, giống như một tiến trình mãi không ngừng nghỉ, dập dìu lập đi lập lại tiếp tục như thế, kéo dài quy luật vĩnh hằng bất biến, giữ nguyên trạng thái không hề thay đổi.



Ở trung tâm vòng xoáy, thân thể Thương Nguyệt bắt đầu bốc cháy. Áo choàng thần kỳ kia không ngăn nổi sự tàn phá vô tình của ngọn lửa mãnh liệt ở trung tâm lòng đất, nó dần dần mất đi tác dụng bảo vệ, khiến cho Thương Nguyệt bị một ngọn lửa bao trùm lấy, thân thể dần dần biến mất.



Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Thương Nguyệt tỏ ra hết sức bình thản. Nàng sắp kết thúc cuộc đời thanh xuân trong lúc đang không có tri giác, tuy nói có chút tiếc nuối, nhưng ít ra sẽ không cảm thấy đau khổ và tang thương.



Im lặng đến, âm thầm đi, lặng lẽ mỉm cười, xuyên qua thời gian. Con người ban đầu, khi ra đời thì ý thức trống rỗng, khi về già, lúc rời khỏi nhân thế, trong lòng tràn đầy vướng bận. Đời người như thế quá ư bình thường, còn Thương Nguyệt chết đi thế này, cũng coi như không quá tầm thường.



Thời gian, hệt một lưỡi dao, thúc đẩy tình thế phát triển. Khi thời khắc hủy diệt đến gần, khuôn mặt tuyệt mỹ của Thương Nguyệt có chút run động, dường như trong thời khắc rời khỏi nhân thế, nàng đang trong tình trạng không có tri giác nhưng cũng biết cảm thấy bi thương cho vận mệnh của mình.



Ghi chú:



(1) Tình thiên viên nguyệt, tam thế luân hồi, hữu duyến chi nhân, kim sinh tương hội = Tình Thiên Minh Nguyệt, ba kiếp luân hồi, người hữu duyên, kiếp này tương phùng.