Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 918 : Cuồng long chiến tử
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Lục Vân nhìn thấy ánh mắt của hắn, thấy hắn không chút sợ hãi, trong lòng có phần đồng tình với ngạo khí của hắn.
- Nghe cho rõ, vấn đề thứ nhất ta muốn biết, đó là nguyên nhân gì khiến ngươi đem lòng muốn xâm lược Bắc hải và Đông hải?
Liễu Thiên Hoa lạnh lùng trả lời:
- Rất đơn giản, vì quyền lợi. Ta muốn thống nhất Hải vực hẳn phải phát động chiến tranh, mà Đông hải và Bắc hải là yếu nhất, bọn chúng hẳn phải trở thành vật hy sinh đầu tiên.
Lục Vân hơi cau mày, hừ giọng nói:
- Lý do của ngươi không sai, đáng tiếc lại không phải là nguyên nhân chân chính. Đáp án ta cần tuyệt đối không phải là chuyện này.
Liễu Thiên Hoa né tránh ánh mắt của chàng, hừ lạnh nói:
- Ngươi hỏi điều này, không phải là một có một sự giải thích hợp lý, để cho mình có cớ ra tay, sao phải để ý là thật hay giả.
Lục Vân hơi khép mắt lại giọng chậm rãi:
- Ngươi rất thông minh, nhưng vì sao lại không tình nguyện nói ra nguyên nhân? Chuyện đã đến bước này, cho dù ngươi có trả lời hay không, ngươi đều không thể che giấu được sự thật.
Liễu Thiên Hoa vẻ mặt vô tình, lạnh nhạt lên tiếng:
- Đây là chuyện của ta, ngươi hỏi tiếp chuyện thứ hai đi.
Lục Vân lắc đầu thở dài nói:
- Điều thứ nhất ngươi đã không tình nguyện trả lời, hà tất phải hỏi đến chuyện thứ hai. Liễu Thiên Hoa, nếu như hôm nay ngươi chết ở đây, ngươi có hối tiếc chuyện gì chưa hoàn thành không?
Liễu Thiên Hoa ngửng đầu trừng Lục Vân, giọng lạnh lùng tàn bạo đáp:
- Ngươi khẳng định có thể nắm vững chuyện nơi đây chăng?
Bật cười điềm nhiên, Lục Vân trả lời:
- Điều này thật ra ngươi không cần phải hỏi, qua trận chiến vừa rồi ngươi hẳn phải hiểu rõ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Ta cho lời này là thật, nhưng còn một số chuyện hắn không có thời gian nói ra rõ ràng.
Đông hải Long vương không nói, chỉ gật đầu, tỏ ra đồng ý với lời nói của con gái.
Bắc hải Long vương vẻ mặt hận thù, giọng hằm hè nói:
- Người hung tàn, lời nói không đáng tin. Ta cho là hắn mượn lời muốn che giấu một số sự thật mà thôi.
Lục Vân liếc nhìn ông, nhiều ít hiểu được tâm tình của ông, cũng không phản bác lại, chỉ lên tiếng:
- Bây giờ chỉ bằng vào suy đoán còn khó mà xác định được, chuyện nơi đây đã kết thúc như vậy, chúng ta hãy đi trước đã.
Nói rồi ánh bảy màu trên thân thể mất đi, nước biển bị ép ra trước đó chảy ngược vào, phát sinh chất động rất lớn phá hủy thi thể của Liễu Thiên Hoa.
Nghe vậy, Lục Doanh tỉnh lại, cũng phụ họa:
- Lục Vân nói đúng, chúng ta trước hết rời khỏi nơi đây, đi thu lại đất đã bị mất.
Thấy nàng mở miệng, Đông hải Long vương cũng nghiêm mặt lên tiếng:
- Doanh nhi nói đúng, hiện nay Liễu Thiên Hoa đã chết, cơ hội thuận lợi cho chúng ta lấy lại đất, để tránh Hồng hải và Hắc hải thừa dịp.
Bắc hải Long vương nghe vậy, thấy rất có lý, vì vậy thúc giục mọi ngượi vội vã ra đi.
Sau khi mấy người Lục Vân rời đi không lâu, trong Hải Toàn cốc liền xuất hiện mấy bóng người, nhưng những người này đã đến quá trễ một chút.
Bởi vì lúc này trước mắt bọn họ ngoài một số mảnh thi thể tan nát, chỉ còn lại nhiều điều bí ẩn chưa hiểu được đang đợi chờ bọn họ nghiềm ngẫm tính toán.
Rời khỏi Hải Toàn cốc, Lục Doanh dẫn mọi người tiến vào khu vực Đông hải, đi thẳng đến Định Thiên cung.
Trên đường đi, Bắc hải Long vương hỏi han Lục Doanh về hành trình đến nhân gian đã trải qua lần này. Biết được những trải nghiệm của nàng, ông không khỏi cảm khái vô cùng, kinh ngạc sâu sắc trước may mắn của nàng, cảm giác đau thương trước bất hạnh của đứa con Hồng Tinh đã chết đi.
Đông hải Long vương biết được Lục Doanh nhờ có Phần Thiên cứu thoát, cảm kích nắm lấy tay Phần Thiên, ánh mắt toát ra mấy phần sắc thái, mơ hồ suy tưởng đến chuyện gì.
Lục Vân trên đường trầm mặc. Chàng đang suy nghĩ một vấn đề, đó là con người trong nước làm sao mới có thể không bị nước biển hạn chế, khiến cho hoạt động như trên đất liền, có thể tùy ý di động.