Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 919 : Trực bức đông hải (Thẳng tiến Đông hải)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Trước đây, khi đang giao chiến với Liễu Thiên Hoa, chàng đã hấp thu một lượng lớn khí "Cực Âm Huyền Nhu" trong nước biển. Điều này không những giúp chàng gia tăng tu vi, còn khiến chàng nâng cao khả năng thích ứng đối với hoàn cảnh trong nước, nắm vững một số kiến thức di động cơ bản trong nước biển.



Vì thế, Lục Vân trải qua thử nghiệm, khi điều chỉnh trạng thái chân nguyên trong cơ thể, bản thân liền có thể hòa hợp với nước biển, tùy ý tới lui. Nhưng điều này gần như chỉ giới hạn với bản thân chàng, những người khác làm thế nào mới có thể đạt đến hiệu quả tương tự đây?



Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Lục Vân quay cuồng, vô số ý niệm lướt qua não chàng, đáng tiếc lại không có một loại nào thích hợp. Điều này khiến chàng hơi tức giận, lẽ nào ngoại trừ loại phương pháp của bản thân, quả thật không còn một biện pháp khác nữa?



Lục Vân bản tính nho nhã, nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường, có lòng kiên nhẫn vững chí, chuyện càng phiền toái, chàng càng muốn khiến cho minh bạch. Vì thế đối với nghi hoặc hiện nay, chàng tuyệt đối không bỏ qua, ngược lại tập trung tâm trí, chú tâm toàn bộ vào đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Thời gian với Lục Vân hệt như bất động, khi trong não phát sinh ngàn vạn suy nghĩ, một loại phương án chưa chứng thực cứ quanh quẩn trong đầu chàng.



Đến lúc này, tâm thần Lục Vân chợt lóe lên, suy nghĩ quay lại tình cảnh trước mặt, nhếch môi cười, quay đầu nhìn những người bên cạnh, liền thấy Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt đều đang nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ hỏi han quan tâm.



Bật cười nho nhã, Lục Vân nhẹ giọng nói:



- Huynh vừa nghĩ ra một chuyện, cần các muội chứng nghiệm.



Dứt lời chàng liền đưa tay kéo Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, mỉm cười lên tiếng:



- Đây là một thí nghiệm chưa được chứng thực, có được hay không huynh không dám khẳng định, vì thế cần các muội làm theo lời huynh, xem thử suy đoán của huynh đúng hay sai. Trước hết, các muội cần phải xác định mục tiêu trước mặt khoảng trăm trượng, kế đến, trong lúc tiến lên, các muội thi triển thuật ảo hóa nguyên thần, biến thân thể thành một luồng sáng lưu động xuyên qua cự ly trăm trượng đó, khi đạt đến nơi mới khôi phục lại bản thể, xem thử làm như vậy mất bao nhiêu thời gian.



Trương Ngạo Tuyết vừa nghe, liền hiểu được ý của chàng, nhẹ giọng đáp:



- Ý huynh muốn thử xem phương pháp này có thể gia tăng tốc độ di động trong nước hay không.



Lục Vân cười đáp:



- Quả thật thông minh, huynh đúng là có ý này. Đến đây, bắt đầu đi.



Trương Ngạo Tuyết cười thanh nhã, liếc nhìn Thương Nguyệt, hai người nữ đồng thời hành động, hào quang tím và đỏ lóe lên liền mất, chớp mắt đã xuất hiện cách đó trăm trượng, tốc độ nhanh đến kinh người.



- Thành công rồi, Lục Vân, phương pháp này của huynh không sai.



Vẻ mặt vui mừng, Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp.



Lục Vân nhìn nàng, không khỏi trìu mến lên tiếng:



- Đúng thế, thành công rồi, muội cũng thử đi.



Cảm nhận được tình cảm yêu thương trong ánh mắt Lục Vân, Bách Linh mỉm cười ôn nhu, thân thể lóe lên ánh sáng, bóng người biến mất, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.




Suy tưởng một lát, Lục Vân lên tiếng:



- Chúng ta chưa quen thuộc Hải vực, ta dự tính nhờ Quy trưởng lão theo chúng ta một chuyến, có chuyện gì không hiểu có thể hỏi thăm ông ấy.



Đông hải Long vương đáp:



- Huynh đệ suy xét rất chu đáo, hãy để hắn đi theo mấy vị. Được rồi, mọi chuyện đã quyết định, chúng ta đi trước một bước, các vị bảo trọng.



Cha con Đông hải Long vương cùng Phần Thiên và ba người Bắc hải nhắm thẳng về phía chỗ sâu đi tới.



Đưa mắt nhìn theo hàng người Lục Doanh rời đi, Lục Vân dặn dò:



- Chúng ta đi thôi, bay trên không trung để hấp dẫn sự chú ý của Tây hải quân đoàn.



Ba người nữ vâng một tiếng, cùng với Quy trưởng lão đi theo Lục Vân, không lâu sau liền thoát khỏi mặt nước bay lên không trung.



Liếc nhìn bốn phía, Lục Vân nói:



- Quy trưởng lão, ông hãy dẫn đường, nhớ không cần phải bay quá nhanh là được rồi.



Quy trưởng lão thẳng về phía Đông, vừa bay vừa hỏi:



- Như vậy có quá rõ ràng hay không?



Lục Vân cười nói:



- Thật là hư, hư lại là thực. Nhanh và chậm thật ra cũng như nhau.



Quy trưởng lão mơ hồ, muốn hỏi nhưng lại không tiện mở miệng.



Lục Vân thấy vẻ mặt của ông, biết trong lòng không hiểu nhưng cũng không giải thích, ngược lại còn hỏi:



- Quy trưởng lão, trước đây ta đã từng nói qua, có một số điều muốn thỉnh giáo ông, bây giờ đúng là lúc rảnh rỗi.



Quy trưởng lão cười nói:



- Ngài là bằng hữu của Long nữ, lại là đại ân nhân của Đông hải, có chuyện gì cần hỏi, chỉ cần ta biết được, nhất định sẽ nói cho ngài biết.