Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 924 : Đột nhiên lai phóng
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Tả Quân Vũ cũng không nhìn chàng, nói với ba người nữ:
- Từ đây đi còn vài dặm, ngoại trừ khe nước trước mặt ra, còn có thêm một khe nước ngăn cách đường đi, dưới đáy khe nước có một con bạch tuộc to lớn ẩn mình, một khi nó phát động công kích thì vô cùng đáng sợ.
Bật cười điềm nhiên, Bách Linh đáp lời:
- Được, đã hiểu rồi. Bây giờ ngươi hãy quay về Nam hải, còn có chuyện khác phải làm.
Tả Quân Vũ nghe vậy tỉnh lại, cười với ba người nữ, giọng thiện cảm lên tiếng:
- Ba vị cẩn thận, ta phải đi đây.
Hắn nghiêng mình lưu luyến nhìn một lúc, có vẻ không nỡ rời đi.
- Đợi một chút.
Nghĩ đến một chuyện, Bách Linh mở miệng giữ Tả Quân Vũ lại, điềm nhiên lên tiếng:
- Trước khi đến Hải vực, bọn ta đã từng phát hiện được tung tích của một người ở nhân gian, hắn tên là Sở Hoài Dương.
Tả Quân Vũ nghe thế biến sắc, giọng khẩn trương nói:
- Thật không? Có tin tức cụ thể nào của hắn không?
Bách Linh đáp:
- Không có, người này hành tung quỷ bí, chỉ mới xuất hiện lần đầu ở nhân gian, chúng ta cũng không biết mục đích hắn đến nhân gian làm gì.
Tả Quân Vũ cau mày, suy nghĩ một lúc liền cảm kích nói:
- Đa tạ các vị cung cấp tin tức này, ta thay mặt Nam hải cảm ơn các vị.
Tả Quân Vũ xoay người rời đi, tốc độ rất nhanh, lắc mình đã rời cả chục trượng, lần này khiến cho Lục Vân và ba người nữ hơi giật mình.
Đột nhiên, Tả Quân Vũ đang bỏ đi chợt dừng và quay mình trở lại, từ xa xa nhìn về ba người nữ, nhỏ nhẹ nói:
- Cho bốn vị biết một việc, hiện nay ngoại trừ các vị đến Hải vực ra, còn có một số người khác, tổng cộng có mười người.
Nói rồi không đợi Lục Vân mở miệng, Tả Quân Vũ liền lóe lên rồi biến mất.
Nhìn theo bóng hình biến mất, Lục Vân trầm ngâm nói:
- Còn có một số người, là ai đây? Chẳng lẽ …
Ánh mắt lướt đến khuôn mặt ba người nữ, trong ánh mắt Lục Vân có nét dò hỏi.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết trầm tư không nói, Bách Linh lại nhỏ nhẹ nói:
- Nhìn không ra các ngươi lại tàn nhẫn như vậy, nhưng các ngươi quả thật biết rõ được chi tiết của ta chăng?
Lăng Thiên hờ hững trả lời:
- Muốn giết một người, không cần phải hiểu rõ hoàn toàn chi tiết của người đó.
Thất Tà thiên quân hừ giọng nói:
- Giết ta rồi, các ngươi cũng tìm không được Thiên Uy lệnh.
Lăng Thiên phản bác:
- Không giết ngươi, ngươi cũng sẽ không nói. Lần này đến đây nếu không làm được chuyện tốt cho Hải vực, cũng tính là giúp nhiều người thở ra được.
Thất Tà thiên quân vẻ mặt âm hiểm trầm ngâm, hỏi ngược lại:
- Các ngươi đã quyết tâm nếu hỏi không được kết quả sẽ động thủ chăng?
Lăng Thiên hừ lạnh nói:
- Ngươi không cảm thấy được biểu hiện của chúng ta là đủ rõ ràng chăng? Như thế chúng ta hãy động thủ trước đã, có chuyện gì hãy nói sau cũng tốt.
Phất tay lên, Bạch Quang lắc mình bắn ra, khi đến giữa đại điện, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thất Tà thiên quân, toàn thân phát ra khí thần thánh uy nghiêm.
Hai mắt hơi khép lại, Thất Tà thiên quân nhìn Bạch Quang, thấy ông không giống đùa, không khỏi rủa một câu, phất tay nói:
- Chậm đã, các ngươi đến đây ngoại trừ muốn hỏi tung tích Thiên Uy lệnh ra, có muốn hỏi tin tức đồng bạn đã biến mất thần bí không?
Lăng Thiên vẻ mặt hơi biến, trầm giọng nói:
- Ngươi biết được chuyện này?
Thất Tà thiên quân bật cười khinh miệt, hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy thế nào đây?
Lăng Thiên không biết chắc lời lão là giả hay thật, phất tay kêu Bạch Quang về, giọng chầm chậm nói:
- Ngươi muốn dùng chuyện này để đổi lấy mạng của mình?
Thất Tà thiên quân cười lớn nói:
- Sai rồi, ta chỉ nhắc nhở các ngươi một câu. Còn muốn giết ta, nói thực lòng tuyệt đối không dễ dàng như các ngươi tưởng tượng.
Lăng Thiên không đáp, liếc nhìn những người sau lưng, ánh mắt dò hỏi mọi người.