Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 925 : Sơ kiến dị đoan (Lần đầu gặp phải dị giáo)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Huyền Đan vũ sĩ giận ra mặt, nhìn Thất Tà thiên quân hừ lạnh giọng lên tiếng:



- Ngươi như vậy, ngoại trừ không hy vọng chúng ta động thủ, thật ra mục đích của ngươi là gì?



Thất Tà thiên quân thôi cười, âm lạnh nói:



- Quy định của ta từ xưa đến giờ chưa từng biến đổi, các ngươi muốn biết được tung tích của Thiên Uy lệnh, phải thỏa mãn hai điều kiện. Còn muốn tìm được đồng bọn của mình, lại là một chuyện khác, cần phải thỏa mãn điều kiện khác của ta mới được. Đương nhiên, bọn ngươi có thể không để ý đến lời của ta, nhưng kết quả có đúng như ngươi tưởng tượng hay không, cần phải tự mình đi mà làm. Một khi đã sai lầm, các ngươi sẽ có một số tổn thất, các ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận.



Huyền Đan vũ sĩ giận dữ, quát lớn lên:



- Đừng có cuồng vọng, ngươi cho chúng ta là người thế nào mà phải thỏa hiệp với ngươi.



Thất Tà thiên quân không thèm để ý nói:



- Nếu không muốn thỏa hiệp với người, các ngươi ăn no lại vội vàng đến đây hỏi làm gì?



Lăng Thiên phất tay ngăn cản Huyền Đan vũ sĩ, lạnh lùng bình tĩnh nói:



- Đừng vội nóng giận, hãy bình tĩnh suy xét trước đã. Chuyện này có quan hệ đến sống chết của Toàn Phong vũ sĩ, ta muốn hỏi ý kiến của ba vị cao thủ Vân giới trước đã.



Bá Kiếm Vương Hầu nghe vậy, liếc nhìn Hắc Thạch thiên quân và Đao Tôn Hùng Liệt, thấy hai người cùng gật đầu, mới mở miệng nói:



- Mọi chuyện để trưởng lão quyết định, lấy đại cục làm trọng.



Lăng Thiên hiểu được ý của ba người, đứng lên nói:



- Nếu đã như vậy, nói nhiều cũng không ích gì, hay để chúng ta được lãnh giáo bản lĩnh của vị ác ma này ở Hải vực.



Vẻ mặt bình tĩnh, Lăng Thiên tỏ ra lạnh nhạt vô tình, điều này khiến cho Thất Tà thiên quân giật mình lo sợ.



Nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của chín người, Thất Tà thiên quân trong lòng hơi giận, vẻ mặt lại cố trấn tĩnh đáp lời:



- Chín vị đến đây tìm kiếm Thiên Uy lệnh, hẳn để đối phó với Địa Âm và Thiên Sát, một khi kích động lầm lạc, nhân gian đối mặt với kiếp nạn to lớn không thể vãn hồi, mấy vị xem mình có phải là tội nhân thiên cổ không?



Lăng Thiên không chút để ý, chỉ lạnh lùng nhìn lão, hệt như đang nhìn một thây ma, không chút tình cảm nào.
Trương Ngạo Tuyết phỏng đoán nói:



- Ta đoán, hẳn là đặc tính bản thân hắn quá rõ ràng, vì thế cho dù đã hóa thành hình người, cũng còn giữ lại đặc tính bản thân rất nặng nề. Nhưng bộ dạng hắn như vậy, bản thể của hắn là loại gì vậy?



Thương Nguyệt cười nói:



- Nhìn bốn cánh tay của hắn, ta đoán phần lớn là bạch tuộc.



Nghe rồi, Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết không khỏi gật đầu đồng ý.



Người đàn ông đó vẻ mặt giận dữ, do bị ba người nữ phê bình từ đầu đến chân, không khỏi quát lên:



- Câm miệng, mấy người các ngươi dám xông vào Thiên Tà lĩnh, còn dám khoa tay múa chân với bản thần, đúng là tội ác vô cùng, đúng lý phải xử tử.



Chữ tử vừa phát ra, người đàn ông đó thân ảnh lay động, bốn cánh tay bắn ra, ảo hóa thành ngàn vạn bóng sáng, phong bế hoàn toàn cả đường hầm, không chừa một khe hở cho ba người nữ tiến lên.



Bật cười lạnh lùng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:



- Tay chân ngược lại rất lanh lẹ, không biết so với thần kiếm của ta ai nhanh hơn ai đây.



Ánh tím lóe lên, kiếm ngâm vang như sấm, ngàn vạn làn kiếm bắn ra lóng lánh mang theo khí thần thánh không gì ngăn nổi, hình thành một luồng hào quang tím đường kính khoảng một trượng theo phương thức cứng rắn mạnh tiến về phía trước.



Làn kiếm sắc bén đối địch với ngàn vạn cánh tay, hai bên giao tranh kịch liệt, tốc độ kinh người, bộc phát ra hoa lửa dày đặc, liên tục không ngừng phát ra tiếng sét trong đường hầm.



Gầm lên một tiếng giận dữ, người đàn ông đó đối với phản kích của Trương Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng thất kinh, toàn thân bắn ra nhanh chóng, thân thể hệt như hình cầu xoay tròn, vô số cánh tay chia ra tám hướng mang theo sức hút mạnh mẽ, giằng co với bóng kiếm của Trương Ngạo Tuyết.



Một chiêu vô ích, Trương Ngạo Tuyết hơi khiếp sợ, đang muốn xuất thủ lần thứ hai, bên tai nghe được thanh âm Thương Nguyệt:



- Ngạo Tuyết, để tỷ xông đến, tốc độ người này rất nhanh, so tài về phía này với hắn chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.



Trương Ngạo Tuyết nghe vậy lùi lại, để Thương Nguyệt phía sau lên trước, một trận chiến gian khổ bắt đầu diễn ra.



Phương thức tấn công của Thương Nguyệt có phần khác biệt so với Trương Ngạo Tuyết, chỉ thấy nàng tuyệt đối không nóng lòng phản kích mà trước hết bố trí một phòng ngự bên ngoài thân thể, sau đó toàn thân rực lửa phừng phừng, một luồng lửa thần trong lòng đất nóng nảy vô cùng, dùng làn sáng sắc xanh lam thẫm làm chủ đạo, hệt như cuồng phong thổi qua, đi đến nơi nào vạn vật liền thành tro, lập tức đốt cháy ngàn vạn cánh tay của người đàn ông đó, khiến hắn la thảm không ngừng, thân thể cố gắng giãy dụa, đáng tiếc đã quá trễ rồi.