Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 939 : Nam hải bị tập
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Phần Thiên thất kinh, vội vàng ngửng đầu nhìn chàng hỏi liền:
- Huynh dự tính đem nàng giới thiệu với ai?
Lục Vân ra vẻ trầm ngâm lên tiếng:
- Chọn người mà, trong nhất thời khó mà khẳng định được. Bất quá ta thấy Thiên Mục Phong cũng được, nhân phẩm tuấn tú, tu vi kinh người, xem ra cũng là dạng rất thích hợp.
Phần Thiên trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nhỏ nhẹ nói:
- Nếu Lục Doanh không thích thì sao?
Lục Vân phản bác lại:
- Huynh sao biết được muội ấy không thích?
Phần Thiên vọt miệng trả lời:
- Ta tự nhiên biết được.
Lục Vân kinh ngạc hỏi:
- Phải vậy chăng?
Phần Thiên mặt đỏ hồng, xấu hổ nổi giận nói:
- Huynh thật đáng ghét. Không thể cho ta giữ mặt mũi được chút nào sao?
Lục Vân thôi cười, nghiêm chỉnh nói:
- Ta hỏi huynh chuyện này hoàn toàn không phải có ý đùa giỡn với huynh. Lục Doanh là bằng hữu của ta, ta đã từng cứu mạng muội ấy, mà muội ấy cũng gián tiếp cứu mạng ta, vì thế ta hy vọng Lục Doanh có được kết cục tốt đẹp. Cả đời Lục Doanh đã trải qua rất nhiều bể dâu, đã từng có vô số đàn ông yêu thích, nhưng muội ấy vì Đông hải mà bỏ đi hạnh phúc cá nhân của mình. Bây giờ ta lại đến Hải vực, ngoại trừ giúp muội ấy hoàn thành tâm nguyện ra, còn hy vọng tận hết sức cho muội ấy được chút an ủi tâm linh, khiến tấm lòng cô độc đã lâu có được bến tàu để tránh gió.
Phần Thiên trầm ngâm, nhìn về hình bóng màu xanh lục phía trước, đáy mắt toát lên vẻ hơi phức tạp. Lục Vân tiếp tục nói:
- Hỏi huynh bởi vì ta tín nhiệm huynh, hy vọng huynh không phụ đi niềm tin.
Phần Thiên thôi nhìn, trịnh trọng đáp:
- Lục Vân, huynh yên tâm. Nếu như nàng quả thật yêu thương ta, ta bảo đảm sẽ không phụ nàng.
Vỗ vai hắn, Lục Vân cười nói:
- Đừng lo lắng, Lục Doanh là một cô gái thẳng thắn, ánh mắt của muội ấy đã lộ ra vẻ tín nhiệm huynh rồi.
Phần Thiên nghe vậy hơi mừng vui, cười nhẹ rồi cùng Lục Vân gia tăng tốc độ.
----------------------------------------
Hàn Ngọc Dương vẻ mặt lạnh nhạt, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh triệu hồi hai người đó.
Đệ tử kia vâng dạ, sau đó rời đi.
Không lâu sau, Hải Tuyền Tùy Hành và Tả Quân Vũ toàn thân đầy máu vào trong điện.
- Sư phụ, đệ tử đã không phụ sự mong đợi của sư phụ, đã giết chết được Tây hải Ngân long.
Hàn Ngọc Dương hơi hơi gật đầu, hỏi lại:
- Hiện nay phía Tây hải thực lực còn lại thế nào?
Tả Quân Vũ nói:
- So với chúng ta hơi mạnh hơn, nhưng cũng là một chín một mười.
Hàn Ngọc Dương hơi suy nghĩ một lát, nói với Tả Quân Vũ:
- Được, sư phụ biết rồi. Con đi lấy thanh kiếm của sư phụ.
Tả Quân Vũ sửng sốt:
- Sự phụ phải tự mình ra tay?
Hàn Ngọc Dương cười cười, phất tay ra hiệu đi nhanh. Sau đó nói với Tùy Hành:
- Trong lúc giao chiến, có thấy được người nào quen thuộc trước đây không?
Hải Tuyền Tùy Hành kinh ngạc nhìn ông, gật đầu nói:
- Có, hơn nữa còn không ít. Bất quá qua quá trình giao chiến sống chết với Thất Tuyệt chúng ta, cũng đã chết hầu hết, hiện nay gần như chỉ còn lại Cuồng Sư Thiết Ngạo.
Hàn Ngọc Dương cười cô độc, nhẹ nói:
- Hẳn lúc này là lúc phải đối diện với mọi thứ rồi, đến đây, hãy để chúng ta cùng nhau gặp lại một vị bằng hữu già.
Nói rồi quay lại phía trên đại điện, lạnh nhạt ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài điện, mơ hồ có chút trầm buồn.
Lúc này, Tả Quân Vũ quay về, trong tay cầm một thanh trường kiếm lấp lánh bảy màu, tinh xảo xinh đẹp, đứng yên lặng sau lưng Hàn Ngọc Dương. Đại điện yên lặng như tờ, bốn vị trưởng lão phân ra hai bên, cùng với Hải Tuyền Tùy Hành, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra ngoài điện, đợi chờ thời khắc đó.
Cuối cùng, một trận cười lớn phá vỡ không khí yên lặng. Chỉ thấy một hàng mười người đi vào đại điện, đi đầu chính là Liễu Thiên Hoa, bên trái là Kiếm Vô Trần, bên phải lại là một lão già uy vũ thân hình cao lớn.
Phía sau ba người, có bốn người đàn ông trung niên vẻ mặt trầm mặt tàn nhẫn lạnh lùng, trong mắt bắn ra hung quang, toát lên sát khí. Phía sau bốn người, năm cao thủ Hải tộc hình dáng khác nhau, vẻ mặt hung tàn, hoặc đắc ý nhìn bốn bề.