Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 940 : Thôi đoạn nguyên nhân (Suy đoán nguyên nhân)
Ngày đăng: 04:54 22/04/20
Liễu Thiên Hoa dừng bước nhìn Hàn Ngọc Dương trên cao, khuôn mặt hắn tươi cười âm hiểm cất tiếng:
- Hàn Ngọc Dương, Nam hải hết đời rồi, ngươi không còn xứng với chức cung chủ này nữa rồi.
Hàn Ngọc Dương bật cười kỳ dị trả lời:
- Sở Hoài Dương, đến lúc này ngươi còn ráng sức che dấu gì nữa?
Lời này phát ra khiến không ít người ở tại chỗ hơi biến sắc, trong đó có cả Hải Tuyền Tùy Hành. Rõ ràng kết quả này bất ngờ với hắn.
Nụ cười đờ lại, Liễu Thiên Hoa lạnh giọng đáp:
- Hàn Ngọc Dương, ngươi nhìn quả không sai, đáng tiếc lúc này mới biết đã quá trễ rồi.
Nói rồi toàn thân ánh xanh lục lóe lên, lão liền khôi phục lại diện mạo của mình.
Bốn trưởng lão vừa thấy lão khôi phục lại diện mạo, đồng thanh giận dữ nói:
- Quả thật là ngươi! Sở Hoài Dương ngươi quá to gan, còn dám quay lại gây náo loạn Nam hải.
Sở Hoài Dương giọng hận thù trả lời:
- Đám lão già ôn dịch các ngươi câm miệng đi. Ngày đó ta mới là người thừa kế Lưu Li cung, chính hắn đã đoạt mất vị trí của ta. Bây giờ ta thu hồi lại thứ thuộc về mình, có điều gì là sai?
Hàn Ngọc Dương phất tay ngăn bốn trưởng lão, điềm nhiên lên tiếng:
- Sở Hoài Dương, ngươi đừng đắc ý quá, nếu như ta cho ngươi biết, ngay từ khi bắt đầu ta đã biết được thân phận của ngươi, thế ngươi có cho rằng mọi thứ hiện tại là ngươi thắng ta hay ta thắng ngươi đây?
Sở Hoài Dương ánh mắt biến đổi, cười lạnh nói:
- Ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba chăng, sao lại dám hù dọa như vậy?
Hàn Ngọc Dương đáp:
- Ngươi không tin cũng không thành vấn đề, cứ theo thực lực hai bên mà xét, ngươi có nắm chắc là sống sót rời khỏi nơi đây không?
Sở Hoài Dương cười âm hiểm đáp:
- Hàn Ngọc Dương, ta biết ngươi lợi hại. Nhưng nếu ta đã dám đến đây, tự nhiên có biện pháp đối phó ngươi, nếu không ngươi lại cho ta ngu ngốc rồi.
Hàn Ngọc Dương liếc Kiếm Vô Trần, hừ lạnh nói:
- Người mà ngươi ỷ vào hẳn là vị cao thủ nhân gian này chăng? Không sai, tu vi của hắn vô cùng kinh người, không dưới ngươi, nhưng chỉ bằng vào đó, ngươi cho là đủ sức chăng?
Sở Hoài Dương cười âm hiểm đáp:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi mà phải không?
Hàn Ngọc Dương thấy lão tự phụ như vậy, cũng không nói nhiều, đưa mắt nhìn lão già cao lớn bên cạnh, giọng lạnh nhạt lên tiếng:
- Cuồng sư, lần này ngươi đến không sợ sau này hối hận chăng?
Lục Vân trầm ngâm gật đầu, nghiêm chỉnh trả lời:
- Huynh có suy đoán, nhưng hiện nay còn không cách gì xác định được. Nhớ lại Thiên Mục Phong đã từng nói, Sở Hoài Dương thực lực rất mạnh, có thể nói là số một số hai nhân gian. Mà Sở Hoài Dương còn không phải là đối thủ của Hàn Ngọc Dương. Suy luận như vậy, tu vi Hàn Ngọc Dương tuyệt đối hơn hẳn Thiên Kiếm khách và Bạch Quang. Cao thủ như vậy, nhân gian có được mấy người có thể đối phó đây?
Phần Thiên trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng còn khả dĩ, những người khác khó mà nói chắc được.
Lục Vân tiếp lời:
- Huynh nói đúng, bốn người này tuyệt đối nắm vững chuyện thắng, nhưng bọn họ là người thế nào, sao có thể để Sở Hoài Dương sử dụng được?
Phần Thiên lắc đầu trả lời:
- Chuyện này hẳn không thể. Nhưng ngoại trừ bọn họ, ai có thể chắc chắn đối phó được Hàn Ngọc Dương đây?
Vấn đề này, Đông hải Long vương và Lục Doanh tự nhiên không thể giải đáp được, nhưng ba người nữ Bách Linh ánh mắt biến hẳn, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ hiểu rõ.
Không nói rõ ra, Bách Linh nhìn Lục Vân, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh dự tính đi xem một chuyến không?
Lục Vân trầm ngâm trả lời:
- Huynh đang cân nhắc, một khi là hắn, có ảnh hưởng đến mục đích tiến vào Hải vực của chúng ta không.
Bách Linh liếc Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, trầm giọng nói:
- Việc này quan hệ đến vận mệnh Đông hải, cần phải thận trọng.
Phần Thiên hơi nghi hoặc hỏi tới:
- Các vị đang nói gì, vì sao ta nghe không hiểu vậy?
Lục Vân thôi nghiêm mặt, cười nói:
- Không có gì, ta chỉ đang cân nhắc, ý tưởng của cung chủ thật ra không sai, chúng ta nên đi xem thế nào.
Đông hải Long vương nghe vậy, hơi cao hứng lên tiếng:
- Được lắm, chúng ta lập tức hành động.
Lục Vân lại nói:
- Chuyện này không cần cung chủ phải ra mặt, để Lục Doanh dẫn bọn tại hạ đi là được, cung chủ ở lại thủ giữ nơi đây để tránh phát sinh bất ngờ.
Đông hải Long vương hơi do dự, bất quá hoàn toàn không phản bác, chỉ nói:
- Cũng được, tất cả nhờ vào mọi người vậy.