Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 988 : Tử hải chi bí

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Toàn thể cung điện đó chừng vài trăm trượng, có dạng hình thoi, có sáu cửa điện, nóc điện có sáu con thần thú phủ phục xuống, khí thế đặc biệt uy nghiêm.



- Thật xinh đẹp! Quả thật quá tuyệt vời!



Nhìn thấy mọi thứ, Hải Nữ không nhịn được bật kêu to.



Nghe vậy, Lục Vân thôi nhìn, liếc mắt ba người nữ Bách Linh, liền phát hiện bọn họ cũng hệt như mình, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc tán thưởng, rõ ràng cảnh tượng hoa lệ này cho dù là Bách Linh cũng cảm thấy kinh ngạc.



- Đúng thế, nơi này rất xinh đẹp, có thể xưng tụng là đệ nhất Hải vực.



Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Lục Vân mỉm cười nói.



Bách Linh nhìn U Ảnh lên tiếng hỏi:



- Đây là trung tâm Tử hải, không biết phải mất bao lâu mới có thể xây dựng hoàn tất vậy?



U Ảnh hơi tự hào đáp:



- Đúng thế, cả trước và sau tổng cộng mất ba ngàn sáu trăm năm. Đây chính là kỳ tích số một của Hải vực!



Bách Linh ngây người, ba ngàn sáu trăm năm, thời gian quả rất dài. Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết thôi nhìn, điềm đạm hỏi:



- Linh khí nơi này sung túc, tám tảng đá thủy tinh này hẳn hội tụ rất nhiều linh khí sau đó mới chuyển hóa thành một loại sức mạnh thần kỳ để giữ thần điện ở giữa không trung.



U Ảnh liếc nàng, kinh ngạc nói:



- Cô nói không sai, đúng là như vậy. Được rồi, chúa công chúng ta đến rồi, ta dẫn các vị đi qua, nhớ theo sát sau ta để tránh phát sinh bất ngờ.



Nói rồi phiêu hốt đi tới, dẫn năm người Lục Vân đến dãy cung điện hình cong gần nhất.



Rất nhanh, sáu người đến trước dãy cung điện đó, U Ảnh nói với Lục Vân:



- Dãy cung điện này tổng cộng có năm cửa cung, ông chủ Tử hải chúng ta đang ở cửa cung giữa chờ đợi, năm vị xin mời tự đi đến đó, U Ảnh hoàn thành nhiệm vụ xin rút lui.



Đưa mắt tiễn U Ảnh, Lục Vân liếc bốn phía, nhỏ giọng nói:



- Nơi này rất kỳ dị đặc biệt, phong cách xây dựng có rất nhiều điểm theo lý thuyết phong thủy của Đạo gia.



Bách Linh nhỏ nhẹ nói:



- Ý huynh cho là công trình trung tâm Tử hải không phải do người Hải vực thiết kế mà vài ngàn năm trước đây, cao thủ nhân gian đã để lại thiết kế?
- Cự Linh thiên thú đến từ vùng nước sâu thẳm, không ai biết được nó thật ra là gì. Nó có thể ảo hóa thành người, khống chế những con thú lớn cổ xưa ở Ma Quỷ hải vực, có khả năng thống nhất Hải vực. Ngày đó, nó vì thống nhất Hải vực, cuối cùng giao chiến với bảy hải, khiến Hải Hoàng ra mặt.



Lục Vân trầm ngâm, một địch nhân như vậy có thể nói là đáng sợ, khó trách Hải Thiên tìm mình giúp đỡ. Nhưng có một điểm Lục Vân còn chưa hiểu được, Hải Thiên có chắc mình sẽ giúp ông ta mà không lợi dụng cơ hội để tiêu diệt Tử hải?



Lục Vân nghi ngờ lên tiếng:



- Chuyện này ta đại khái hiểu được, nhưng còn một chuyện không hiểu rõ lắm.



Hải Thiên nói:



- Đừng nóng, trong lòng huynh đệ nghĩ gì ta biết, từ từ ta sẽ cho huynh đệ biết. Bây giờ ta muốn biết, huynh đệ có đồng ý giúp chúng ta đối phó với Cự Linh thiên thú không?



Lục Vân chần chừ giây lát, thản nhiên đáp:



- Ta còn có thể ở lại Hải vực bao lâu thì chưa biết. Ta có thể hứa thẳng với ông, chỉ cần ta còn ở Hải vực, ta sẽ giúp đỡ ông đối phó với nó.



Hải Thiên mỉm cười gật đầu lên tiếng:



- Chỉ cần một lời này của huynh đệ là đủ rồi. Bây giờ các vị có điều gì muốn hỏi, cứ thẳng thắn hỏi.



Lục Vân nói:



- Trước hết, ta muốn biết, ông mời chúng ta đến đây mà không hề lo lắng chúng ta sẽ gây bất lợi cho Tử hải sao?



Hải Thiên đáp:



- Điều này ta tự nhiên lo lắng, hơn nữa còn muốn sai Tử hải Tam Kỳ ngăn các vị lại. Bất quá sau đó phát sinh một chuyện bất ngờ, vì thế ta thay đổi ý muốn.



Kinh ngạc nhìn ông ta, Thương Nguyệt hỏi:



- Bất ngờ? Ý muốn nói cái gì?



Hải Thiên đáp:



- Trong lòng ta vốn nghĩ, cho dù phải hy sinh tính mạng của Tử hải Tam Kỳ nhưng vì trung tâm Tử hải, ta cũng phải ra lệnh ngăn các vị lại. Nhưng đúng lúc đó, một cố nhân đột nhiên xuất hiện, nói cho ta biết một số chuyện liên quan đến các vị, vì thế ta mới thay đổi suy nghĩ, mời các vị đến đây.



- Cố nhân? Ai vậy? Làm sao biết được chuyện của chúng ta?



Chăm chú nhìn vào hai mắt của Hải Thiên, Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói.