Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 987 : Đáo đạt tử hải (Đến được Tử hải)

Ngày đăng: 04:54 22/04/20


Bạch Quang trầm ngâm, đưa mắt nhìn Lăng Thiên hỏi xem ý nghĩ ông thế nào.



Lăng Thiên vẻ mặt hơi nặng nề, chầm chậm lên tiếng:



- Sự tình quá khẩn cấp, chúng ta phải tăng tốc độ, đi thôi.



Bạch Quang hơi hơi gật đầu, sau đó liếc ba người Phần Thiên liền đi theo ba người Lăng Thiên hướng thẳng về phía Hắc hải.



Đưa mắt nhìn bốn người đi xa, Tả Quân Vũ không hiểu hỏi lại:



- Phần Thiên, vì sao ngươi lại muốn lừa bọn họ?



Phần Thiên khẽ thở dài trả lời:



- Ngươi không biết ân oán giữa bọn họ với Lục Vân. Nếu không lừa bọn họ, hôm nay chúng ta có khả năng không đi được nữa. Được rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta hãy đi làm chuyện quan trọng của chúng ta trước đã.



Tả Quân Vũ ồ lên một tiếng, không hỏi thêm nhiều, đi theo Phần Thiên, Lục Doanh về phương xa.



Về đến Đông hải, Lục Doanh phát hiện Định Thiên cung mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ có Đông hải Long vương còn chưa về đến. Điều này khiến nàng rất lo lắng, vội vàng hạ lệnh cho mọi người Đông hải dốc hết sức tìm kiếm.



Sau đó, Lục Doanh bảo Tả Quân Vũ tạm thời nghỉ ngơi một chút, bản thân nàng lại dẫn Phần Thiên ra khỏi đại điện, đi đến Định Thần điện, nơi đã từng đặt Định Thiên thần châm.



- Nghe phụ vương nói, Định Thiên thần châm của Đông hải luôn đặt ở đây, trong bản ghi chép có để lại rất nhiều bí ẩn liên quan đến thần châm.



Phần Thiên nhìn thấy thần điện không lớn lắm, hỏi lại:



- Ý muội nói rằng bên trong đây có khả năng ghi lại một số chuyện muội còn chưa biết nên dự tính đi vào trong xem xét chăng?



Lục Doanh gật đầu đáp:



- Đúng thế, muội muốn đi vào xem thử thế nào.



Nói rồi đẩy cửa điện đi vào bên trong.



Phần Thiên đi theo sau nàng, phát hiện điện này tuyệt đối không có chỗ nào thần dị, nhưng bốn vách chiếu lên một số hình ảnh về châm, ngoài ra không có gì khác biệt.



Lục Doanh từ lúc tiến vào đại điện, vẻ mặt liền có biến đổi, Định Thiên thần châm trong người nàng tự động vận chuyển hóa thành ngàn vạn ánh châm hiện lên bên ngoài thân thể nàng, hơn nữa còn rọi chiếu hào quang hình châm lấp lánh lên bốn bức tường theo một quy luật tuần tự nhất định. Từng luồng từng luồng chiếu lên những hình vẽ, khiến chúng dần dần lóe sáng.



Tình hình này hơi kỳ diệu, Phần Thiên thấy ra một số huyền cơ, nhưng hắn lại không nhìn ra được mấu chốt của vấn đề, đành yên lặng chăm chú quan sát biến hóa của Lục Doanh.



Những hình châm lấp lánh tứ tán như hoa, kết hợp xảo diệu với một số đồ án trên bốn bức tường, cuối cùng tuân theo thứ tự trước sau tuần tự tạo thành một đồ án vận hành tuyệt diệu của thần châm, in vào trong não của Lục Doanh, dần dần được nàng ghi nhớ và hiểu được.


Đi theo sau U Ảnh, Lục Vân hỏi:



- Trước đây ta đã từng giao chiến với Tử Hồn, chuyện này ngươi đã biết chưa?



U Ảnh đáp:



- Ta biết, bất quá cũng không thành vấn đề, ở nơi này ông ấy cũng sẽ không tìm các vị gây rắc rối.



Lục Vân không hiểu hỏi:



- Vì sao lại như vậy?



U Ảnh cười nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Nói thật, nếu như trước đây, các vị như vậy mà đến Tử hải, chúng ta sẽ không để các vị đi qua, ít ra các vị cũng không được thuận lợi như vậy. Nhưng hiện nay không phải vậy, bởi vì các vị chính là khách.



Lục Vân và ba người nữ đưa mắt cho nhau, trong lòng càng thêm mơ hồ, chỉ biết tiếp tục hỏi:



- Ông có thể nói rõ thêm, khách có nghĩa là gì vậy?



U Ảnh chần chừ một lúc, sau đó bật cười nói:



- Khách nhân có ý nghĩa rất đơn giản, chỉ nhằm phân biệt với địch nhân thôi. Trước đây, các vị đến đây là địch nhân, bây giờ là khách nhân. Còn nguyên nhân bên trong thì ta không tiện nói nhiều, đợi khi các vị gặp được thủ lãnh Tử hải, ông ấy sẽ tự nói cho các vị biết.



Lục Vân nghe vậy cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đi theo U Ảnh thẳng về phía trung tâm Tử hải.



Trung tâm Tử hải là nơi thần bí nhất của Tử hải. Đã vài ngàn năm qua không ai trong sáu hải còn lại được biết, vì thế chưa từng lưu truyền trong Hải vực.



Nơi này cảnh sắc kỳ diệu, kiến trúc huy hoàng, có những kỳ quan khó thấy được, đó là dấu tích tâm huyết Tử hải mất mấy ngàn năm để tạo nên, có thể nói là hàng đầu trong bảy hải, cho dù xa hoa lộng lẫy như Nam hải Lưu Li cung cũng không thể so sánh được.



Khi năm người Lục Vân đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ kinh ngạc tán thưởng. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được thế giới đáy biển còn có được cảnh tượng như vậy.



Trung tâm Tử hải phạm vi không nhỏ, phương viên dài đến vài dặm, bốn bề có tám cung điện cong vút tạo thành một vòng tròn.



Khoảng cách giữa các cung điện bằng nhau, vừa hay đúng bằng độ dài của cung điện, hệt như một bát quái phân bố bốn phía.



Ở giữa tám cung điện là một quảng trường rộng rãi, mặt đất được lót bằng đá mi ca có vân sáng bóng, hơn nữa còn khảm khá nhiều hình ảnh thú biển cổ xưa mà xinh đẹp, toát ra phong cách Hải vực rất rõ nét.



Giữa quảng trường, có tám khối đá thủy tinh to lớn cao mười trượng, rộng sáu trượng, dày bốn trượng xếp theo hình đài hoa mở ra, vị trí được sắp xếp theo hình bát quái, hình thành một vòng tròn cong cong đường kính chừng ba trăm trượng, nhìn xa xa hệt như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.



Bông hoa ánh sáng hình tròn này lấp lánh, mỗi tảng đá thủy tinh đều phát ra cột sáng sắc xanh lam thẫm, khi đến độ cao cách đất chừng ba trăm trượng liền tụ thành một điểm, hình thành một vầng mây hoa mỹ, nhẹ nhàng đỡ lấy một cung điện hào quang vạn trượng, khiến người ta cảm thấy vô cùng rung động.