[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 463 : Phong vân đột biến (Gió mây biến ảo đột ngột) – phần 2

Ngày đăng: 07:47 01/09/19

Nhìn cửa vào động băng, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên hỏi: - Ngươi không ở nơi này? Tuyết Nhân đáp: - Sư phụ ta rất khó tính, mấy trăm năm trước ta đã rời khỏi nơi này, rất ít khi quay lại đây. Sau đó sư phụ chết rồi, ta liền niêm phong nơi này, bây giờ có thể tính là lần đầu tiên quay lại. Yến Sơn Cô Ảnh khách chỉ vào cửa động băng nói: - Theo tình hình thế này, dường như có người đã đi qua nơi này. Tuyết Nhân cau mày đáp: - Đúng là có người qua rồi, đáng tiếc ta không biết là ai, phỏng chừng là người của Đằng Long cốc muốn tìm ta, cuối cùng đã để cho bọn họ tìm được nơi này. Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, trong não liền hiện lên hình bóng của Lâm Phàm và Linh Hoa. Tuyết Nhân thấy y không nói gì, liền đi thẳng đến cửa, gạt hết băng tuyết ở lối vào, sau đó nhảy xuống dưới. Yến Sơn Cô Ảnh khách nhanh chóng đi theo sau, quanh quẩn tới lui với Tuyết Nhân trong động băng, quan sát tình hình bên trong động. Trên đường đi, Tuyết Nhân tỏ ra rất khác thường, mỗi lần đến một nơi đều nói vài câu, giới thiệu qua tình hình nơi này ngày trước, dường như lão có quá nhiều hồi ức đối với nơi này. Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm ngâm không đáp, cẩn thận quan sát từng góc trong động băng, từng thứ đồ vật, cuối cùng tìm qua ba lượt vẫn không hề tìm được thứ mà y muốn tìm. Vì thận trọng, Yến Sơn Cô Ảnh khách bảo Tuyết Nhân dẫn y đi một chuyến đến nơi ở của Tuyết Nhân, kết quả vẫn không thu được gì, cuối cùng chỉ có thể thất vọng bỏ đi mà thôi. Trước khi chia tay, Tuyết Nhân hỏi: - Chúng ta sau này có tính là địch nhân hay không? Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp: - Chỉ cần ngươi đừng làm chuyện xấu, chúng ta sẽ không trở thành địch nhân. Nếu như ngươi phụ lòng dạy dỗ của sư phụ ngươi, ta sẽ cắt lấy đầu của ngươi. Dứt lời, Yến Sơn Cô Ảnh khách lập tức biến mất, để lại Tuyết Nhân lẳng lặng đứng ở đó. Giây lát sau, Tuyết Nhân giật mình tỉnh lại, mắng: - Uy hiếp ta à, ngươi là thứ gì. Vẫn còn đó vài phần dã tính, Tuyết Nhân bay lên không, nhằm thẳng về phương hướng của Đằng Long cốc. ----------------- Bái tế sư phụ rồi, Lâm Phàm và Linh Hoa chậm bước trong những đường hầm chằng chịt của Đằng Long cốc, nhớ lại những điều đã từng trải qua. Trên đường đi, Lâm Phàm và Linh Hoa tỏ ra hơi thương cảm, hai người ai cũng không nói gì cả, chìm đắm trong hồi ức đau thương. Đột nhiên, Lâm Phàm dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt hiện lên một chút kinh dị. Linh Hoa phát hiện được tình hình có khác lạ, khẽ nói: - Sư huynh, sao vậy? Lâm Phàm liếc Linh Hoa, ánh mắt khác lạ đáp: - Tiết Phong đang ở trước mặt. Linh Hoa nghi hoặc nói: - Tiết Phong? Hắn làm gì ở đó vậy? Lâm Phàm khổ sở đáp: - Đang luyện công. Linh Hoa không hiểu nói: - Luyện công? Có cần phải chạy đến nơi này không? Lâm Phàm khẽ than: - Phỏng chừng là không muốn cho người khác biết được, hắn đã mang tất cả cừu hận hóa thành sức mạnh, muốn tăng cường tu vi bản thân sau đó mới báo thù rửa hận cho những người đã chết. Linh Hoa cảm xúc nói: - Tâm tình như vậy có thể lý giải được, người sống đều có tâm tư giống vậy. Lâm Phàm cười cười, hơi khổ sở, dẫn Linh Hoa tiếp tục tiến lên. Giây lát sau, hai người đến một góc rẽ, Tiết Phong đang đứng ở nơi đó. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện tu vi của Tiết Phong dường như có tiến bộ rất to lớn. Bật cười nhàn nhạt, Lâm Phàm hỏi: - Đi ngắm cảnh không? Tiết Phong lắc đầu đáp: - Trong lòng có hận thù, không thấy cảnh đẹp được. Lâm Phàm cảm khái nói: - Đúng thế, trong lòng có hận thì có động lực. Sớm muộn có một ngày chúng ta sẽ báo thù rửa hận. Tiết Phong tâm tình nặng nề, hơi thương cảm nói: - Không có thực lực thì báo thù rửa hận như thế nào được? Linh Hoa đáp: - Chỉ cần nỗ lực, chúng ta liền có hy vọng, huynh đừng nên đầu hàng. Lâm Phàm nói: - Chỉ vài ngày mà tu vi của huynh đã tăng tiến không ít, huynh hẳn phải cảm thấy vui mừng. Tiết Phong lắc đầu nói: - Chút bản lĩnh này của ta thì gặp ai cũng không làm gì được, còn phải liều mạng khổ luyện thêm mới được. Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ vai hắn khích lệ: - Không cần phải tức tối, chúng ta cùng nhau nỗ lực. Nhìn vào mắt của Lâm Phàm, Tiết Phong thấy được tình bằng hữu, lập tức gật đầu nói: - Được, cùng nhau nỗ lực, phấn đấu đến cùng. Lâm Phàm vui vẻ bật cười, buông tay lùi lại hai bước khẽ nói: - Cố gắng lên, ta rất xem trọng huynh. Tiết Phong đáp lời: - Đa tạ, ta cũng rất xem trọng huynh. Linh Hoa nói: - Được rồi, chúng ta cáo từ trước, huynh tiếp tục tu luyện, chúc huynh sớm có ngày thành công. Tiết Phong bình thản cười cười, phất tay tiễn hai người. Giây lát sau, Lâm Phàm và Linh Hoa đi xa rồi, Tiết Phong mất đi nụ cười, vẻ mặt đau thương tự nói: - Đoạn trường nhân, ly hận biệt, lòng lạnh như sắt, diệt tuyệt tình cảm. Chớ nói tuổi trẻ mà không cần áo tình, chỉ vì hận lớn mà diệt đi căn tình. Thất vọng nhàn nhạt, như tiếng lòng thốt ra của người thanh niên. Thân là người thừa kế tương lai của Ly Hận thiên cung, Tiết Phong cũng có khát vọng ái tình, khát vọng tự do, khát vọng không lo không buồn, nhưng quá nhiều cừu hận đã đè nặng trong lòng, khiến hắn đối mắt với áp lực nặng nề. Bỏ đi thất vọng, Tiết Phong đi vào trong một con đường hầm yên tĩnh âm u, nhanh chóng đi đến một huyệt động đá tảng. Hai ngày nay, Tiết Phong ở mãi trong này âm thầm tu luyện pháp quyết, đối với bộ pháp quyết Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Châu, hắn đã có lĩnh hội rất thâm sâu, nắm vững những yếu lĩnh đại khái. Hôm nay, Tiết Phong dự tính tu luyện hoàn chỉnh một lượt, xem thử bản thân có thể làm được hay không. Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Tiết Phong bắt đầu thúc động pháp quyết, tiến vào cảnh giới không linh. Đoạn Trường Ly Hận Kinh Cửu Châu là một bộ công pháp kỳ lạ, chia thành hai bộ phận chiêu thức và nội công, ban đầu tu luyện phải chia ra mà luyện, đợi sau khi đã nắm vững hoàn toàn mới từ từ dung hợp nó lại, hình thành một bộ pháp quyết hoàn chỉnh. Lúc này, Tiết Phong đang tu luyện chính là nội công tâm quyết, đây là căn bản của pháp quyết, cần phải toàn tâm toàn ý, nếu không rất khó mà lĩnh hội được bí ẩn ở bên trong. Tĩnh tâm ngưng thần, Tiết Phong quên hết mọi thứ, suy nghĩ chìm đắm trong công pháp thần kỳ, cả người hoàn toàn mê đắm. Thời gian trôi qua không hay không biết. Khi Tiết Phong chiếu theo nội công tâm pháp vận chuyện chân nguyên một vòng rồi, tâm lý hắn đột nhiên rộng mở, có một cảm giác thoải mái không nói ra được. Thời khắc đó, sự vật bên ngoài trở nên vô cùng rõ ràng, một khu vực thăm dò khuếch tán từ trung tâm là hắn tản ra bốn phía, vô số tin tức truyền vào trong não của hắn, khiến hắn ở trong tình trạng nhập định vẫn nắm rõ động tĩnh của đại đa số người trong Đằng Long cốc. Loại biến hóa này hoàn toàn không mới lạ nhưng lại nói lên một vấn đề, tu vi của Tiết Phong vào thời khắc này đã có tinh tiến nhảy vọt. Hiểu những điều này rồi, Tiết Phong thu lại tâm thần, bắt đầu chiếu theo tâm pháp thúc động chân nguyên từng vòng từng vòng để tăng cường tu vi bản thân. Thời gian trôi qua trong yên lặng, khi Tiết Phong liên tiếp vận chuyển chân nguyên được chín vòng đại chu thiên rồi, hắn đột nhiên mở to mắt ra. Thời khắc đó, vẻ mặt của Tiết Phong rất quái lạ, nét vui mừng trước đây đã sớm không còn thấy nữa, thay vào đó là một loại tâm tình nặng nề. Biến hóa như vậy khiến người ta không hiểu, nguyên nhân bên trong cũng chỉ có Tiết Phong một mình biết được mà thôi. Nhưng hắn lại không hề nói gì, chỉ thở dài u oán, đứng lên rời khỏi nơi đó. Từ thời khắc đó, khuôn mặt Tiết Phong đã có thêm một phần nặng nề, một loại biến hóa vô hình khiến hắn bắt đầu học cách che giấu bản thân. Đồng thời, trong mắt của Tiết Phong lại thêm một phần u buồn, lạnh lùng âm thầm bao trùm cả người hắn, khiến hắn thoáng cái đã già đi vài phần. -------------------- Gió nhẹ nổi lên, cố nhân đi rồi, kiếp này kiếp trước, nhân quả định mệnh chỉ vì Ly Hận. - Chủ nhân, tần suất động đất càng lúc càng rõ ràng, sợ là thời gian đã không còn nhiều nữa rồi. Chăm chú nhìn mặt đất lắc lư, thị nữ Tiểu Ngọc nhẹ giọng nhắc nhở. Xà Thần nhìn núi băng quanh đó chia nhau sụp đổ, mặt đất khe sâu tung hoành, vẻ mặt lạnh lẽo nói: - Mọi thứ có nguyên nhân của nó, chớ nên quá cố chấp, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Tiểu Ngọc nghe vậy chần chần rồi nói: - Chủ nhân lần này dường như … Còn đang nói, một tòa núi băng khổng lồ trên mặt đất đột nhiên sụp đổ, từ đáy núi băng bay ra một bóng người. Tiểu Ngọc thất kinh, liếc thấy người đó liền ngạc nhiên nói: - Thì ra là hắn! Xà Thần vẻ mặt hơi mỉm cười, điềm nhiên đáp: - Đương nhiên là hắn, chẳng qua tự phụ quá mà phải ăn quả đắng. Hắn trong lời nói của Xà Thần là ám chỉ Tứ Dực thần sứ của Phong Thần phái. Y bị ép chặt ở dưới núi băng, thân thể bị nội thương và ngoại thương cực nặng, vẫn không cách nào thoát được. Mãi đến khi xuất hiện động đất, khiến cho núi băng tả tơi, Tứ Dực thần sứ mới liều mạng dùng hết sức mạnh để từ dưới núi băng thoát ra.