[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện

Chương 464 : Phong vân đột biến (Gió mây biến ảo đột ngột) – phần 3

Ngày đăng: 07:47 01/09/19

Lúc này, Tứ Dực thần sứ lơ lửng giữa không trung, thân thể lắc lư bất định, vẻ mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm, trong mắt có vài phần cừu hận. Xà Thần dẫn hai thị nữ âm thầm đến gần, khi cách Tứ Dực thần sứ ba trượng thì nhìn y với ánh mắt kỳ lạ, khẽ hỏi: - Tự phụ quá mức có cảm giác thế nào? Tứ Dực thần sứ trong lòng rất tức giận, nhưng khi gặp Xà Thần cũng không dám phát tiết, chỉ có thể cố áp chế cơn giận, giọng bất bình khác thường nói: - Người có được có mất. Lần tới ta sẽ tuyệt đối không để cho Thiên Lân được khá đâu. Xà Thần đáp: - Có hận tất có nguyên nhân, có nhân tất có quả. Khi nhân quả đã hình thành bên phía ngươi, định mệnh của ngươi liền bắt đầu đi vào kết cục. Tứ Dực thần sứ vẻ mặt thất kinh, vọt miệng hỏi: - Ngươi nói thế… Xà Thần trong mắt toát ra vài phần nuối tiếc, khẽ lẩm bẩm: - Ngươi muốn hỏi kết cục của mình? Tứ Dực thần sứ không đáp, trầm ngâm một lúc mới mở miệng hỏi: - Ngươi thật sự có thể nhìn thấu suốt được vận mệnh của mỗi cá nhân? Xà Thần lắc đầu trả lời: - Ta chỉ có thể nhìn thấu suốt định mệnh của một bộ phận người, trong đó có cả ngươi. Tứ Dực thần sứ bán tín bán nghi, hỏi lại: - Thế ngươi nói xem, kết cục của ta cuối cùng sẽ như thế nào đây? Xà Thần nhìn Tứ Dực thần sứ một lúc, sau đó đưa mắt nhìn xa xăm, khẽ lẩm bẩm: - Tuyết của Băng Nguyên đủ che phủ tất cả mọi tội nghiệt, từ khi ngươi bước chân vào Băng Nguyên thì mọi thứ đã được định sẵn. Tứ Dực thần sứ phản bác lại: - Không, ta không tin! Xà Thần nói: - Mỗi một người có ý đồ thu lợi ích từ Băng Nguyên, cuối cùng đều để lại đồ vật quý giá nhất. Tất cả như vậy, ai cũng không thể nào né tránh được. Tứ Dực thần sứ giận dữ nói: - Vì sao thế? Xà Thần nhìn y, trầm giọng nói: - Bởi vì đây là một vùng đất đã bị nguyền rủa, ai cũng chớ mong lấy đi đồ gì thuộc về nó. Tứ Dực thần sứ chất vấn: - Theo những gì bà nói, cả bà cũng không thoát khỏi lời nguyền? Xà Thần không khẳng định đúng sai, đáp: - Lời nguyền có thể hóa giải, nhưng phải trả giá thật đắt mới được. Tứ Dực thần sứ hỏi lại: - Giá đắt như thế nào? Xà Thần bật cười kỳ dị, trả lời: - Người khác nhau sẽ có giá khác nhau, giá đắt mà ngươi phải trả chính là sinh mạng của chính ngươi. Tứ Dực thần sứ tức giận quát lên: - Vậy còn ngươi? Xà Thần khẽ lẩm bẩm nói: - Giá của ta càng thâm sâu hơn ngươi, bản thân ta cũng không nói rõ được. Tứ Dực thần sứ cười điên cuồng nói: - Nếu như giá đắt chính là sinh mạng thì ta tuyệt đối không thỏa hiệp, nhất định phải phản kháng đến cùng. Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, lẩm bẩm: - Trên thế gian có rất nhiều người không phục số phận, nhưng thật sự có thể đủ sức nghịch chuyển lại không được mấy người. Đi đi, hãy quý trọng sinh mạng của ngươi còn lại, U Ảo Vũ Tiên đã rời khỏi Vực ngoại đi thẳng đến nơi này. Tứ Dực thần sứ sửng người, nhìn Xà Thần đang rời đi, đột nhiên lớn giọng hỏi lại: - Hắn đến nơi này thì mang lại kết cục như thế nào? Xà Thần nhẹ nhàng bay đi xa, chỉ để lại một đoạn thanh âm vang vọng trong gió tuyết. - Lòng nếu không có gì, không nhiễm bụi trần. Tục niệm quấn người trải kiếp luân hồi. Tứ Dực thần sứ hừ giọng nói: - Ăn nói lung tung, nói bậy nói bạ, ta sẽ không tin. Xà Thần đi xa rồi, không trả lời gì cả, chỉ để lại Tứ Dực thần sứ hung dữ đối đầu với gió tuyết gào thét. Giây lát sau, Tứ Dực thần sứ cũng theo gió đi xa, chỉ lưu lại trên mặt đất những khe sâu tung hoành ngang dọc mô tả cơn tai kiếp khủng khiếp đang ngày càng tới gần. ------------- Cuồng phong gào thét, gió tuyết buốt người. Trên một ngọn núi băng, hai bóng người đang đứng nhìn nhau. Hai người này có chút kỳ lạ đặc biệt, bởi vì bọn họ bất kể là tướng mạo hay quần áo đều hệt như nhau, khiến người ta nhất thời rất khó mà phân biệt được thân phận của hai người này. Hai người như vậy, đặc tính như vậy, ngoại trừ Ứng Thiên Cừu và Ứng Thiên Tà ra thì còn có người nào nữa? Lúc này, Ứng Thiên Tà nhìn đứa em Ứng Thiên Cừu, trầm giọng nói: - Thu tay lại đi, ta có thể đến trước mặt sư phụ để cầu xin cho đệ, để lão nhân gia người tha thứ cho đệ. Ứng Thiên Cừu bật cười to: - Thu tay lại à? Quá trễ rồi. Ứng Thiên Tà khuyên bảo: - Đệ không thể cứ mãi ngày càng sai lầm như vậy, nhanh theo ta quay về. Chỉ cần đệ thay lòng triệt để, ta sẽ nghĩ cách bù đắp lại những khuyết điểm mà đệ đã phạm phải. Ứng Thiên Cừu cười ha hả nói: - Ngươi sẽ bù đắp? Ta cần ngươi đi bù đắp chăng? Từ nhỏ đến lớn, hai chúng ta đã ngầm phân cao thấp, ai cũng muốn áp đảo đối phương, trở thành môn nhân đắc ý nhất trong mắt sư phụ của chúng ta. Kết quả ngươi kỹ thuật cao hơn một chút, thu được lòng ưa thích của sư phụ. Ta chỉ có thể chọn lựa liều mạng ra đi, thoát khỏi sư môn. Ứng Thiên Tà nói: - Những chuyện đó đều đã qua rồi, yêu cầu như vậy của sư phụ đối với chúng ta cũng chỉ để khích lệ chúng ta, hoàn toàn không thiên vị cho người nào. Ứng Thiên Cừu nói: - Nếu đã qua rồi, ngươi cũng không cần phải nhắc đến nữa. Giữa ta và ngươi huyết mạch liên thông, đã định sẵn đời này phải phân cao thấp, chỉ có thể còn một người sống sót mà thôi. Ứng Thiên Tà cười khổ sở nói: - Đệ thật sự cố chấp đến như vậy, không chịu quay đầu lại sao? Ứng Thiên Cừu bật cười to nói: - Nếu ta đã chọn lựa con đường này rồi, ta sẽ không bao giờ hối hận. Ứng Thiên Tà cười khổ hai tiếng, sau đó mất đi vẻ thất vọng, trầm giọng nói: - Nếu như ngươi không muốn nghe lời khuyên của ta, ta chỉ có thể ra tay bắt lấy ngươi để mang về sư môn mà thôi. Ứng Thiên Cừu không thèm để ý nói: - Muốn bắt ta, sợ là không dễ dàng như trong tưởng tượng của ngươi vậy đâu. Ứng Thiên Tà nói: - Điểm này ta đã sớm có chuẩn bị, xuất chiêu đi. Ngưng thần tĩnh khí, Ứng Thiên Tà vẻ mặt nghiêm khắc, toàn thân toát ra một luồng khí thế lạnh lùng sắc nhọn. Ứng Thiên Cừu hai mắt khép hờ, vừa đánh giá qua Ứng Thiên Tà, vừa thu thế chuẩn bị, tùy lúc chuẩn bị xuất kích. Như vậy, một cuộc chiến tranh giữa hai huynh đệ sắp sửa khai mạc. Nhưng đúng lúc đó, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến hai luồng khí tức đang nhanh chóng tiến gần đến khiến cho Ứng Thiên Cừu và Ứng Thiên phải chú ý đến. Đưa mắt nhìn nhau, Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu đột nhiên thu lại thế thủ, yên yên lặng lặng chờ đợi người đến. Lúc này, trong gió tuyết bay ra hai người, một trái một phải xuất hiện gần Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu. - Ha hả, huynh đệ gặp nhau, thật khó mà có được. Tiếng cười châm biếm chói tai ẩn chứa mấy phần khiêu khích vang lên từ miệng của Phong U. Ứng Thiên Cừu ánh mắt hơi lạnh, liếc Phong U rồi lại nhìn sang Trương Phàm ở hướng khác, miệng phản bác nói: - Cửu U Cửu Hư, thế không cùng tồn tại, các ngươi từ lúc nào trở thành một phe vậy? Trương Phàm hừ lạnh nói: - Họa là từ miệng mà ra, ngươi nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận, ta có thể không quản đến truyền nhân của Ma Thần tông gì cả. Ứng Thiên Tà cười lạnh nói: - Các hạ không thấy quá cuồng vọng một chút sao? Trương Phàm khinh thường nói: - Cuồng vọng? Cho dù Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên gặp ta cũng phải nhường ba phần, huống gì là các ngươi. Ứng Thiên Tà quát lên: - Phải vậy chăng? Thế thì ta phải lĩnh giáo qua, xem thử cao thủ của Cửu Hư nhất mạch có bản lĩnh lớn lao thế nào? Thân thể dời ngang, Ứng Thiên Tà chớp mắt đã xuất hiện cách Trương Phàm ba trượng, trong mắt lấp lánh ánh sáng màu đen. Trương Phàm cau mày, lạnh lùng tàn khốc nói: - Ngươi thật sự tính thử qua? Cách đó vài trượng, Phong U khích bác: - Không có mấy phần gan dạ sao có thể chọc giận đến Cửu Hư thánh sứ ngươi? Ứng Thiên Cừu cười tà dị nói: - Đúng, truyền nhân của Ma Thần tông chủ cũng không phải dễ trêu vào. Trương Phàm cười lạnh nói: - Nghe giọng điệu của hai vị chắc đều rất hy vọng ta và tên tiểu tử này đánh nhau một trận? Phong U đáp: - Chỉ sợ ngươi còn kiêng kỵ. Ứng Thiên Cừu trả lời: - Nếu như ngươi không có bản lĩnh thì hãy lùi lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Trương Phàm hừ giọng nói: - Kế khích tướng thô thiển, các ngươi thật sự cho bản thánh sứ sẽ mắc lừa sao? Trong tiếng chất vấn, Trương Phàm thân thể lóe lên đi liền đến gần bên Phong U, né tránh được Ứng Thiên Tà. Thấy vậy, Ứng Thiên Tà không hề truy kích, hắn sở dĩ làm ra tư thế cao ngạo như vậy cũng bất quá là làm dáng một chút để tranh hơi mà thôi. Ánh âm u lóa lên, Phong U cảnh giác lùi lại một khoảng, cười ha hả nói: - Sức mạnh chính tà không nên đến gần. Chúng ta hay là hãy giữ một khoảng cách nhất định để tránh phát sinh những chuyện không cần thiết. Ứng Thiên Cừu cười trào lộng: - Té ra Cửu U nhất mạch lại sợ Cửu Hư nhất mạch, quả thật là kỳ lạ. Trương Phàm cười lạnh nói: - Ngươi không biết chỉ có thể cho thấy ngươi kiến thức nông cạn. Ứng Thiên Cừu chất vấn: - Nói như vậy, Cửu U nhất mạch sợ Cửu Hư nhất mạch là câu chuyện người thế gian đều biết cả rồi? Trương Phàm hừ lạnh đáp: - Ngươi cho là thế nào? Phong U hơi tức giận, âm hiểm lên tiếng: - Trương Phàm, ngươi cũng chỉ là mẹ hát con khen mèo khen mèo dài đuôi mà thôi, ta không sợ ngươi đâu. Ứng Thiên Tà châm chọc nói: - Thật không sợ? Vậy ngươi phải né tránh làm gì? Phong U hừ giọng đáp: - Ta chỉ không muốn giết hắn, để hắn lại còn có giá trị lợi dụng. Ứng Thiên Tà nói: - Sao không nói là ngươi sợ chết mới phải né tránh ra xa xa? Phong U tức tối đáp: - Câm miệng, coi chừng ta sẽ tiêu diệt ngươi. Ứng Thiên Tà khinh bỉ đáp: - Chỉ bằng vào ngươi, sợ là trong tình hình này ngươi cũng không dám làm gì. Ứng Thiên Cừu khiêu khích: - Nói vậy cũng không chuẩn, có lẽ con người một khi nổi tàn ác sẽ quên mất điều lo lắng, muốn ra tay giáo huấn ngươi. Ứng Thiên Tà khinh miệt nói: - Nếu như vậy thì hắn đã sớm xuất thủ rồi, cũng không cần phải chờ đến bây giờ. Phong U cả giận, tức tối nói: - Tiểu tử thúi, qua ngày hôm nay ta nhất định phải khiến cho các ngươi hối không kịp. Ứng Thiên Tà nói: - Sau ngày hôm nay, ngươi còn không nhất định có thể tồn tại ở thế gian. Ứng Thiên Cừu cười nói: - Ngươi (Ứng Thiên Tà) nếu mà đi nạp mạng thì phần nhiều là chết đói. Ứng Thiên Tà hỏi lại: - Câu này nghĩa là thế nào? Ứng Thiên Cừu cười nói: - Bảo ngươi là người đi nạp mạng không phải cho rằng chết thảm, mà ngay cả khách quen để chịu chết cũng không có, ngươi làm thế nào được? Phong U cả giận nói: - Chớ có diễn trò ở nơi này, đắc tội với bản sứ giả rồi, các ngươi hoàn toàn không có ngày nào tốt đẹp cả.