Thất Ngược Khí Phi

Chương 111 : Kinh ngạc gặp Thượng Quan

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Hắn thật sự rất yêu nàng, một tấc cũng không muốn rời, hắn muốn trong đôi mắt đen như mã não của nàng trừ hắn ra cũng không nhìn thấy ai hết.



Bất luận là ở đâu hắn đều ở bên cạnh nàng, tựa như nàng là thứ đồ dễ vỡ cần được quý trọng, che chở, hận không thể cất nàng vào trong túi, lúc nào cũng có thể mang theo. Từng đêm hắn đều canh giữ bên người nàng, chỉ ôm nàng, sau đó khẽ hôn lên mi mắt nàng, trấn an nàng ngủ, không hề làm hành động nào quá khích tổn thương nàng.



Có đôi khi đêm khuya nàng bị tiếng nói mơ của hắn đánh thức. Hắn nằm mơ, ngủ cực kỳ không yên ổn, mày cũng nhíu chặt lại, tay hắn khua khua trong không như muốn bắt lấy thứ gì, miệng mơ hồ gọi tên nàng:



-Nhiễm nhi, đừng đi….



Nàng nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ giọng trấn an:



-Đừng sợ, thiếp ở đây!



Hắn tỉnh lại từ ác mộng kinh hoàng, một thân toát ra mồ hôi lạnh, trên mặt đầy bất an và hoảng sợ, lo lắng nàng đột nhiên biến mất, ngồi bật dậy ôm chặt lấy nàng, thân thể run rẩy không ngừng. Nàng hơi sửng sốt, nghe hắn thở dài một cái, thì thào nói:



-May là giấc mơ….



Phản ứng của hắn có chút bất thường, lúc nãy rốt cuộc hắn đã mơ thấy gì mà trở nên khủng hoảng như vậy, nàng tới gần hắn, thấp giọng hỏi:



-Thần Hiên, xảy ra chuyện gì thế?



Hắn hôn lên má nàng, hôn lên chóp mũi, một mùi hương thơm ngát lan tỏa, thản nhiên nói:



-Không có gì, ngủ đi.



Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, dịu dàng nói:



-Nếu có tâm sự mà chàng không ngại thì có thể nói ra, có lẽ thiếp có thể giúp chàng.



Tiêu Thần Hiên cảm động, thuận thế ôm nàng vào lòng, dùng cái ôm chân thật nhất để chứng minh sự tồn tại của nàng, nàng là của hắn, là nữ nhân của hắn.



Cái ôm bất thình lình làm nàng kinh hãi, vừa định ngẩng đầu lại bị hắn ngăn lại, mày nàng hơi nhíu lại, nhỏ giọng kêu lên:



-Thần Hiên?



Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên cảm giác bi thương, bàn tay to ôm chặt lấy thắt lưng nàng, trầm giọng cầu xin:



-Đừng cử động, để ta ôm nàng một cái thật chặt.



Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt hắn, dịu dàng trấn an:



-Thiếp vẫn đang ở bên cạnh chàng, giờ chàng sỡ hãi gì thế?



Sắc mặt hắn hơi tái, một lần, rồi lại hôn lên trán nàng thêm một lần nữa, nỉ non nói:



-Nhiễm nhi, ta yêu nàng, cả đời này, người ta yêu nhất là nàng.


-Đưa tay đây.



Chàng trầm giọng nói, đôi mắt dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.



-Để làm gì?



Khinh Vân Nhiễm không nghi ngờ gì, vươn tay ra.



Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, đầu ngón tay viết một chữ “Nguyệt” lên lòng bàn tay nàng, trầm giọng nói:



-Nhớ kỹ nhé….



Khinh Vân Nhiễm nở nụ cười, nói:



-Tất nhiên là nhớ rồi, Nguyệt, Thượng Quan Nguyệt, tên của huynh rất êm tai! Ta gọi huynh là Thượng Quan có được không?



-Được.



Thượng Quan Nguyệt gật đầu.



-Mấy ngày nay Tiêu Thần Hiên đối với nàng thế nào?



-Quả nhiên là huynh biết Thần Hiên, chàng đối với ta tốt lắm….



Mặc dù có đôi lúc vô cùng ngang ngược nhưng nàng nhìn được ra là vì hắn quan tâm nàng, nên mới như vậy.



Nghe được câu trả lời của nàng, đôi mắt Thượng Quan Nguyệt tối sầm lại, bên trong mơ hồ như đóng băng.



Đột nhiên từ cách đó hông xa truyền đến tiếng gọi của Yên nhi. Khinh Vân Nhiễm đang định đáp lại thì “Đừng”, miệng bị người ta che lại, Thượng Quan Nguyệt ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, lắc mình một cái, bóng người bay ra xa cả trăm thước.



-Cô nương, canh hạt sen người muốn Yên nhi đã….



Yên nhi bước đi vội vàng tới bàn đá ở hoa viên, đôi mày thanh tú nhíu thành một đường.



-Ớ, người đâu rồi?



Nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Khinh Vân Nhiễm đâu.



Suy nghĩ một lúc lại càng cảm giác sợ hãi hơn, nếu cô nương mất tích, với tính cách của Vương gia, hẳn là cái đầu ở trên cổ này của nàng nhất định khó giữ được, lập tức gấp gáp tới độ khóc lên, lớn tiếng gọi trong hoa viên trống trải:



-Cô nương, người ở đâu? Nếu nghe được thì trả lời nô tỳ một tiếng!



Khinh Vân Nhiễm không đành lòng thấy Yên nhi khóc thê thảm nhưng miệng lại bất đắc dĩ không phát ra bất cứ tiếng nói nào, bên tai truyền đến tiếng nói rõ ràng của chàng:



-Khinh nhi, nàng đừng sợ, ta cũng không có ác ý gì, ta chỉ muốn biết rõ chân tướng mọi chuyện.