Thất Ngược Khí Phi

Chương 112 : Đừng lừa ta

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Đôi mắt long lanh như có nước của Khinh Vân Nhiễm trợn to, hắn hồ đồ rồi, chân tướng, chân tướng cái gì mới được?



Ngay sau đó nàng nghe hắn tiếp tục nói:



-Ta và Tiêu Thần Hiên cũng không phải là bằng hữu, giờ xông vào Vương phủ chỉ là vì muốn gặp nàng, nàng đừng lên tiếng, cho ta thời gian để ta nói hết, có được không?



Khinh Vân Nhiễm nghe lời chàng nói, lo lắng chỉ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu. Nàng tin chàng không có ác ý, hơn nữa từ ánh mắt chàng cũng có thể thấy được, chàng đối với nàng không phải chỉ là cảm tình bình thường.



Giác quan thứ sáu của nữ giới luôn luôn chuẩn xác, nàng có thể khẳng định, nam nhân này sẽ không tổn thương nàng.



Thấy phản ứng của nàng, Thượng Quan Nguyệt thở phào nhẹ nhõm đồng thời buông tay ra, tâm lại không nỡ, cảm giác mềm mại từ đôi môi cánh hoa của nàng truyền đến, lòng bàn tay như nụ hôn trên môi, nghĩ vậy gương mặt tuấn tú bỗng thấy nóng bừng.



Tâm trạng trong lòng thay đổi liên tục.



Cuối cùng chàng nén cảm giác phức tạp trong lòng, khóe môi nở nụ cười tự giễu, chậm rãi buông lỏng tay ra, ngước mắt, nói:



-Vừa nãy tình thế cấp bách mới làm chuyện như vậy, nàng đừng tức giận.



Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt của chàng, không đành lòng trách mắng, chỉ hơi giận, nói:



-Sao huynh không nói sớm, nếu không nháo khuê phòng, tiểu thư ta đã sớm lớn tiếng hô to “dâm tặc”rồi!



Mặt Thượng Quan Nguyệt lộ ra quẫn bách, thấy cảnh tượng này, Khinh Vân Nhiễm không nhịn được mà cười, Thượng Quan Nguyệt này giống hệt như thiếu niên gặp được mối tình đầu, mặt lại đỏ đến như vậy.



Quay đầu lại nhìn Yên nhi, Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, cúi đầu thở dài.



-Thượng Quan, có chuyện gì thì huynh nói thẳng đi, Yên nhi không tìm được ta nhất định sẽ gọi thị vệ trong phủ đi xung quanh tìm ta, đến lúc đó huynh phiền phức to đấy!



Thượng Quan Nguyệt thở dài, trầm giọng nói:



-Khinh nhi, nếu như ta nói nàng căn bản không yêu Tiêu Thần Hiên, hắn hại chết đứa con của nàng, nàng hận hắn thấu xương, chỉ vì trúng một loại vu thuật thời xưa nên trí nhớ nàng mới hỗn loạn, mà giờ nàng vốn là vị hôn thê của ta, là hắn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại, thừa dịp ta bị trọng thương bắt nàng từ bên cạnh ta đi, nàng có tin không?



Khinh Vân Nhiễm lùi về phía sau từng bước, nhíu chặt mày:



-Chuyện đùa này chẳng vui tý nào đâu.



Thượng Quan Nguyệt lại nói tiếp:



-Nàng và ta sống ở Nam Dục bốn năm nay, chuyện bốn năm đó chẳng lẽ nàng không nhớ, không có chút ấn tượng nào sao, còn Hoán nhi nữa, ngay cả Hoán nhi chết như thế nào nàng cũng không nhớ sao….



Hoán nhi….



Cái tên này làm cho nàng có cảm giác đau lòng.



Khinh Vân Nhiễm cắn chặt môi, trong lòng hoảng loạn.



-Ta không biết….



Trong lòng Thượng Quan Nguyệt biết rõ lời nói này nhất định sẽ làm nàng đau khổ, nhưng để giải vu thuật nàng trúng phải, phải dùng đòn mạnh hơn, thừa dịp Khinh nhi đang khủng hoảng mới có cơ hội bổ cứu.



Nếu sau này nàng tỉnh lại, chàng thật sự không biết nàng có thể chấp nhận không, hay là cũng hận chàng thấu xương.



Chàng thở dài, nhìn nàng không chớp mắt, chậm rãi nói:



-Hắn đối với nàng rất tốt đơn giản chỉ vì muốn bồi thường cho nàng, ta không phủ nhận điều đó, nàng từng là Vương phi của hắn, nhưng trước kia hắn không đối xử tốt với nàng, ngược lại còn ngược đãi nàng, làm nhục nàng, ép nàng bỏ thai nhi, sau khi nàng bị hủy dung, hạ độc khiến giọng nói thay đổi, cuối cùng rơi xuống vách núi. Bắt đầu từ lúc đó nàng đã không còn là Vương phi của hắn rồi, nàng là Khinh Vân Nhiễm sống lại, một người chẳng có quan hệ gì với hắn.



Khinh Vân Nhiễm càng nghe càng kinh hãi, không thể tin mà lắc lắc đầu liên tục, lớn tiếng phản bác:



-Không đúng, Thần Hiên sẽ không đối với ta như vậy, huynh nói dối!



Đôi mắt đen rõ ràng của Thượng Quan Nguyệt ảm đạm, khóe miệng cười khổ, ngực như bị người dùng giáo đâm thủng, đau tới mức không có sức chống cự, tay nắm lại rồi buông ra rất nhanh, trầm giọng nói:



-Khinh nhi, vì sao ta phải lừa nàng chứ. Nàng cũng biết ta là người duy nhất trên đời không thể lừa gạt nàng, người duy nhất mà ta không thể lừa gạt chính là nàng….


Khinh Vân Nhiễm giật mình, nhìn gương mặt Tiêu Thần Hiên, cúi đầu nói:



-Thiếp thấy bên giường nàng ấy có một nam nhân đang ngồi, người đó hình như là chàng….



Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, khóe môi nở nụ cười vô cùng mất tự nhiên, nói:



-Nhiễm nhi, đau chỉ là một giấc mộng, không phải sự thật….



Khinh Vân Nhiễm nhìn đôi mắt hắn khẽ thở dài, hoảng sợ bất an mở miệng:



-Nhưng thiếp có cảm giác việc đó rất chân thật, tựa như mình từng trải qua rồi.



Tiêu Thần Hiên vỗ nhẹ lưng nàng, nói nhỏ bên tai nàng:



-Nhiễm nhi, đừng nghĩ cái gì nữa, đó chỉ là một giấc mộng, tất cả đều không phải thật, sáng mai tỉnh lại nàng sẽ quên nó, yên tâm ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng!



Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, dựa sát vào lòng hắn:



-Nhưng thiếp không ngủ được.



Mới vừa rồi khi nìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt hắn lẩn tránh nàng, lòng nàng càng trở nên nghi ngờ hơn.



Thượng Quan Nguyệt nói trúng tâm trạng của nàng, mặc dù nàng rất tin hắn, nhưng trong tiềm thức nàng có cảm giác chuyện này có nhiều uẩn khúc.



Hôn lên trán nàng, mi tâm, đôi môi cánh hoa, trấn an nàng.



Chậm rãi buông ra, tầm mắt lướt qua thấy nàng ướt đẫm mồ hôi, xiêm y đã dính sát vào người, mỗi lần nàng hít thở là bầu ngực xinh đẹp cũng nhẹ nhàng phập phồng theo, trong mắt hắn vô cùng phong tình mê người, cổ họng nhưu bị thiêu đốt, không thể nhịn được, thân dưới bỗng cảm thấy khô nóng, sau lưng căng ra như dây cung. Hắn kề sát tai nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo khàn khàn:



-Nếu nàng không ngủ được, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa được không….



Khinh Vân Nhiễm thấy đôi mắt hắn như vậy, theo ánh mắt hắn thấy mình có dáng vẻ mê người, trong lòng bỗng quẫn bách, nếu không hiểu rõ chuyện nam nữ cũng biết rõ nam nhân có ánh mắt ấy vào lúc này là không thể chịu đựng được, vội vàng rời khỏi hắn, co người lại. Nàng nghiêm mặt, nhỏ giọng nói:



-Không được, để thiếp thay xiêm y rồi đi ngủ.



Tiêu Thần Hiên thấy mắt nàng chợt hiện lên sợ hãi, khát vọng cực độ trong lòng dần dần lạnh lẽo, trái tim như bị người lăn qua lăn lại, đau tới mức không còn sức để thở.



Trên đời này trừ tình yêu của nàng ra là không cách nào dùng sức mạnh để chiếm đoạt, sao hắn lại không biết?



Nếu chính hắn mạnh mẽ mà đoạt lấy, chỉ càng ngày càng đẩy nàng ra xa thôi….



Kiên nhẫn lớn nhất cả đời này của hắn là để lấy lòng nàng.



Có lẽ chuyện này vốn không có khả năng nhưng luôn mang theo hy vọng xa vời, chờ mong, không cố gắng thử xem, sao có thể cam tâm?



Cho nên mặc kệ có bao nhiêu khó khăn khổ cực hắn cũng không lùi bước.



Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, giống như thở dài, nói:



-Khinh nhi, chỉ cần là chuyện nàng không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng.



Khinh Vân Nhiễm khẽ thở dài, trong lòng cũng cảm thấy quái lạ, rõ ràng là yêu hắn, cầm tay, hôn môi, nàng có thể chấp nhận, duy nhất có chuyện nam nữ hoan ái là đáy lòng nàng không thể vượt qua. Có một nỗi sợ hãi xâm nhập vào xương tủy nàng….



Phản ứng chân thật của cơ thể làm nàng càng thêm nghi hoặc. Nàng quyết định thử thăm dò hắn, ngẩng đầu, không nhìn thẳng vào hắn, thấp giọng nói:



-Thần Hiên, chàng phải nhớ rõ, thiếp có thể dễ dàng tha thứ cho mọi tổn thương, nhưng tuyệt đối không cho phép sự lừa dối, nếu có một ngày chàng lừa thiếp, thiếp sẽ không tha thứ cho chàng, mặc dù thiếp yêu chàng, nhưng thiếp cũng có thể dứt khoát được!



Trái tim Tiêu Thần Hiên chấn động, tâm trạng phức tạp, nói:



-Nếu như lừa dối nàng là có nỗi khổ, cũng không được sao?



Khinh Vân Nhiễm lắc đầu:



-Thà rằng chàng nói rõ chân tướng mọi chuyện cho thiếp còn hơn.