Thất Ngược Khí Phi

Chương 123 : Minh Nguyệt tới thăm

Ngày đăng: 18:26 18/04/20


Khinh Vân Nhiễm bưng khay trà vào thư phòng, trong phòng không có ánh nến, trên vách tường có gắn một viên dạ minh châu rất lớn, soi sáng căn phòng như ánh sáng ban ngày.



Thượng Quan Nguyệt mặc bạch y có vẻ vô cùng sáng chói, lại càng thêm vẻ phiêu dật xuất trần, đôi mắt đen sáng như ngọc nhưng cũng u thâm như biển, cái mũi cao thắng, cùng với đôi môi nở nụ cười trong sáng. Thượng Quan Nguyệt độc nhất vô nhị trên đời, ấm như noãn ngọc, lạnh tựa băng sương, khí chất của chàng khiến nơi này trở nên ấm áp,vô cùng tao nhã và tôn quý.



Thấy nàng đi đến, Thượng Quan Nguyệt buông quyển sách trong tay, nhìn nàng đầy dịu dàng, khẽ cười, hỏi:



-Trễ thế này sao nàng còn chưa ngủ?



Giọng nói trong vắt như khe suối nhỏ trong núi làm cho nàng có cảm giác bình yên, Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, nàng thấy Thượng Quan Nguyệt rất ít khi tươi cười trước mặt người khác, rất ít khi để lộ hỷ, nộ, ái, ố, nàng biết, chàng không muốn lộ điểm yếu trước mắt kẻ khác.



Cũng vì như thế mà nàng vô cùng vui vẻ, trước mặt nàng, chàng không do dự mà lộ ra biểu cảm chân thật của mình.



Mày hơi nhíu lại, đặt khay trà lên bàn, giọng điệu mang theo đau lòng:



-Chàng cũng biết là muộn kia đấy!



Thượng Quan Nguyệt hơi sửng hốt, trong đầu suy nghĩ đủ thứ, thở dài một tiếng.



Chàng nâng chén trà lên, cúi đầu, ngửi hương trà thơm mát, nhẹ nhấp một ngụm, hương trà tỏa ra khắp miệng, chàng cười khẽ, buông cái chén, ngước mắt, nói:



-Khinh nhi, lại đây!



Khinh Vân Nhiễm đi tới, Thượng Quan Nguyệt kéo nàng ngồi lên đùi mình, tư thế vừa nhạy cảm lại vừa mờ ám khiến gương mặt nàng có chút ửng hồng, cho dù đã là vợ chồng rồi, nhưng hai người cũng chưa chính thức tiếp xúc với nhau bao giờ.



Trầm ngâm trong chốc lát, Thượng Quan Nguyệt thản nhiên mở miệng:



-Khinh nhi, ngày mai ta muốn đi Đông Kỳ một chuyến, nàng biết đấy, hàng năm vào lúc này, ta đều phải tới Dược Vương cốc tìm Y tiên.



Tính tình Y tiên vừa cổ quái lại vừa cố chấp, ông ta thề không bao giờ xuất cốc, tuyệt đối sẽ không vì chàng mà phá bỏ lời thề, trước đó Thủy Lưu có tới mời ông ta xuất cốc, đã hai tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức, tất nhiên đã là công cốc rồi. Khinh Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, sau đó cụp mắt, giấu đi tâm trạng không tốt.



Thượng Quan Nguyệt nắm chặt tay nàng, giọng nói mang theo xin lỗi:



-Giờ nàng đang có thai, không chịu được khổ cực đường dài, xin lỗi vì không thể đưa nàng đi cùng. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ trở về rất nhanh.



Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, nắm chặt bàn tay lạnh như băng, hạ giọng nói:



-Thiếp biết rồi, chỉ là đột nhiên nghe vậy có chút không quen, lại có chút không muốn, hàn độc trên người chàng phát tác, lòng thiếp cũng không cách nào yên tâm được….



Thượng Quan Nguyệt im lặng chỉ trong chốc lát, trầm giọng nói:



-Mặc dù đường xá xa xôi nhưng ta sẽ cố gắng trở về trong vòng hai tháng.



Một năm phải đi một lần, nghỉ ngơi trong cốc nửa tháng, Khinh Vân Nhiễm gật đầu, hai tháng, đối với nàng mà nói, thời gian thật sự là dài đằng đẵng, nàng nhất định sẽ rất nhớ chàng, mặc dù không muốn, nhưng không còn cách nào khác, bệnh của chàng vẫn là quan trọng hơn.



Ban ngày, chàng đều dựa vào nội lực và đan dược để ép nỗi đau đớn xuống, nhưng buổi tối bệnh trạng sẽ càng tăng thêm, mấy tối gần đây, cơ thể chàng vô cùng lạnh, cũng vì suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng nàng, chàng mới ngủ ở gian ngoài, những lời này chàng cũng chưa từng nhắc tới, nhưng nàng biết rất rõ. Thế gian không thể trán khỏi những lúc sinh ly, chỉ mong đừng tử biệt. Nàng nghĩ tình cảm giữa họ như nước chảy, mặc dù không phải ầm ầm mãnh liệt, nhưng cũng là yêu nhau tới bạc đầu, không cần vinh hoa phú quý gì, cũng không cầu cẩm y mỹ thực (ăn ngon mặc đẹp đó), chỉ mong cả đời yên ổn, thanh thản đến già, nếu không thể, nàng chỉ mong đời mình có một ký ức đẹp, dựa vào nó, nàng cũng có thể sống sót được.




Tới gần buổi trưa, Khinh Vân Nhiễm nhàn rỗi chẳng có chuyện gì làm, đành ngồi trong đình viện vẽ tranh, cảnh sắc trong phủ vô cùng tươi đẹp nhưng Thượng Quan Nguyệt không có ở đây khiến nàng vô cùng mong nhớ, muốn có chàng làm bạn tới núi Thu Trần ngắm cảnh.



Vẽ xong tranh, mặt trời đã ngả về phía tây, tuyết cũng đã rơi, đúng lúc này thì một người dưới trong phủ vội vã tới đây thông báo:



-Vương phi, vừa mới rồi ở bên ngoài có người đưa một phong thư tới, nói là phải giao tận tay cho người….



Thư? Là người nào đưa thư cho nàng? Ở Bắc Thần nàng chẳng quen ai cả!



Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc, tay nhận phong thư, mở nó ra, vừa mới nhìn,mày đã dần nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, gọi nha hoàn thân cận tới, giao phong thư, nói:



-Linh nhi, ta muốn đi ra ngoài một lúc.



Linh nhi có chút kinh ngạc, nói:



-….. Vương phi, người muốn ra ngoài? Không đi không được sao?



Khinh Vân Nhiễm trầm ngâm chỉ trong chốc lát:



-Người này cũng không phải là không thể không gặp, nhưng ta muốn gặp một lần.



Cũng tới lúc gỡ bỏ mọi nút thắt trong lòng rồi.



Linh nhi quýnh lên, nghĩ đến việc công tử giao cho trước khi đi:



-Vương phi, Vương gia có dặn, nếu Vương phi muốn ra ngoài thì phải mang theo tứ đại thị vệ trong phủ.



Khinh Vân Nhiễm nghi ngờ hỏi lại:



-Chàng có nói như vậy sao?



Nếu là chàng đã dặn, nhất định đã có suy nghĩ trước, trước đó vài ngày, vì chuyện của mình nên mới đành để Vương phi ở lại, việc mấy ngày trước khiến cho chàng không thể không đề phòng.



Linh nhi được Thượng Quan Nguyệt giao việc, không chần chừ mà nói luôn:



-Vâng ạ, công tử có dặn, mấy ngày này người không có ở trong phủ, tốt nhất là Vương phi ở lại trong phủ yên tâm dưỡng thai, chờ sau khi người trở về sẽ đưa Vương phi đi.



Khinh Vân Nhiễm đối với việc đưa cả một đoàn người rời phủ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vì suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân, nên đưa cao thủ trong phủ đi cùng để phòng ngừa rủi ro:



-Được rồi, Linh nhi, ngươi gọi tứ đại thị vệ theo, ngươi đi cùng với ta.



Linh nhi gật đầu, vội vàng lui xuống sắp xếp.



Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, trong tim cảm thấy có rất nhiều nghi vẫn, tại sao tất cả mọi chuyện đều quanh quẩn bên người Minh Nguyệt?