Thất Ngược Khí Phi
Chương 124 : Hắc y tóc trắng
Ngày đăng: 18:26 18/04/20
Tới địa điểm hẹn, tứ đại thị vệ cảnh giác quan sát khắp bốn phía. Lòng Khinh Vân Nhiễm vô cùng khẩn trương, nàng đưa thị vệ tới đây cũng chỉ phòng bất trắc, thật ra nàng không nghĩ Minh Nguyệt có bất cứ lý do gì để hại nàng.
Đột nhiên từ phía sau có một tiếng nói dịu dàng truyền tới:
-Khinh cô nương….
Khinh Vân Nhiễm bỗng xoay người, nhìn thấy một nữ tử đang bước lại đây, trên người nàng mặc y phục màu trắng đơn giản, khiến người ta có cảm giác thanh nhã mà không đi vẻ xinh đẹp quý phái.
Mặc dù bên ngoài choàng áo choàng màu đen nhưng vẫn có thể hiện ra dáng điệu thướt tha của nàng ấy. Gương mặt bị che bởi một tấm khăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong, đôi mắt này làm cho Khinh Vân Nhiễm có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cảm giác ấy là cảm giác hiểm ác ghê sợ!
Trong đầu không khỏi nhớ lại đêm đó, hình ảnh nàng ấy và Tiêu Thần Hiên ôm nhau vô cùng ấm áo, lúc ấy tâm trạng của nàng vô cùng khó chịu và phức tạp, sinh ra căm hận Tiêu Thần Hiên. Có lẽ khắc ấy đã làm dấy lên hận ý trong nàng, oán hận và khổ đau như một cơn đại hồng thủy đánh vào não, không thể nào cứu vãn được nữa. Khinh Vân Nhiễm vuốt măt, nhẹ nhàng gọi:
-Minh Nguyệt cô nương….
Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, đôi mắt quét lên người tứ đại thị vệ sau lưng nàng, thản nhiên hỏi:
-Họ là….
Khinh Vân Nhiễm nghe vậy, hạ giọng giải thích:
-Bốn thị vệ này vốn là thị vệ thân cận của phu quân ta, phu quân không có trong phủ, bọn họ tuân lệnh phải canh giữ ta một tấc cũng không rời, vì để bảo vệ an toàn cho ta! Ta nghĩ tới gặp Minh Nguyệt cô nương cũng không phải chuyện đáng giấu nên dẫn họ đi theo! Nếu Minh Nguyệt cô nương sợ hpoj nghe được nội dung cuộc nói chuyện, ta có thể bảo họ đi ra xa một chút.
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, thản nhiên cười, nói:
-Cũng được.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm vô cùng bình tĩnh, phất tay cho Linh nhi đi ra chỗ khác, xoay người ngồi vào chỗ của mình, đi thẳng vào vấn đề:
-Không biết Minh Nguyệt cô nương hẹn ta ra đây là có chuyện gì?
Minh Nguyệt nói:
-Khinh cô nương thật sự là rất vội.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, thản nhiên nói:
-Minh Nguyệt cô nương tìm ta chắc không chỉ đơn giản là để tán dóc như vậy?
Đôi mắt đen của Minh Nguyệt không có sóng, ánh mắt sâu kín lạnh lùng:
-Minh Nguyệt đang nghĩ, Khinh cô nương đúng là vô cùng tin tưởng Minh Nguyệt rồi, tin tưởng một người không quen biết, chẳng lẽ cô nương không biết lòng người hiểm ác sao?
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, trầm giọng:
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, trầm giọng nói:
-Ta biết….
Hành Vân hoảng hốt:
-Vậy vì sao lại phải mạo hiểm tính mạng bản thân?
Thượng Quan Nguyệt nói:
-Hành Vân, đó là ngươi chưa biết, nếu sau này ngươi gặp người mình thương yêu thì sẽ rõ. Trên đời này chỉ có một người có thể khiến ngươi liều mình đi cứu, chỉ có tình nguyện mà không có hối hận.
Nhưng giờ chàng không thể không thừa nhận, trong đầu chàng, hình ảnh Khinh nhi hiện lên điên cuồng trong đầu chàng.
Hành Vân nói không làm chàng lay chuyển, đành đánh đòn sát thủ:
-Nhưng công tử, nếu Nhược Minh cô nương biết chuyện thì người tuyệt đối khong vui đâu.
Trong lòng Hành Vân biết rõ, nam tử khi bình thường vô cùng tỉnh táo, nhưng sau khi đắm chìm trong tình cảm sẽ trở nên mất khống chế, công tử là một ví dụ điển hình, hắn thật sự rất tin mà không nghi ngờ chút nào!
Nhưng bệnh tật của chủ tử lại làm hắn hết sức khổ sở, trên vai công tử không chỉ có hạnh phúc của cô nương mà người còn có nhiều trọng trách phải gánh vác, sao có thể coi thường tính mạng chính mình?
Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, đôi mắt lạnh tựa băng sương không có độ ấm, lạnh lùng nói:
-Ý ta đã quyết, ngươi đừng nhiều lời!
Nói xong ho kịch liệt, ngực tràn ra một mùi tanh, phút chốc không nhịn được mà phụt ra một ngụm máu tươi, chàng vội vàng lấy khăn tay ra lau khóe môi.
Âm thầm vận khí một lúc mới đè được hàn khí lạnh thấu xương xuống!
Trong lòng Hành Vân hoảng hốt, lòng nóng như lửa lấy ra từ trong bình một viên thuốc, đưa cho Thượng Quan Nguyệt, khẩn trương nói:
-Công tử, người không sao chứ?
Công tử nhà hắn cái gì cũng tốt, chỉ duy với chuyện của Nhược Minh cô nương là sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên tùy tiện, ngay cả sức khỏe cũng không màng tới.
Thượng Quan Nguyệt cầm lấy viên thuốc, nhanh chóng ăn vào, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía hắn, giọng nói lạnh băng vang lên:
-Hành vân, ngươi mau đi nói với Thủy Lưu, chúng ta lên đường ngay lập tức.
-Vâng, công tử!
Hành Vân không nhịn được mà rùng mình một cái, xem qua công tử đã quyết tâm phải đi về rồi, hắn đành phải quay đầu xe đi về đường cũ.