Thất Ngược Khí Phi

Chương 125 : Mục đích là gì?

Ngày đăng: 18:26 18/04/20


Phủ Thái tử, Đông Thính các.



Đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra, một nữ tử dung mạo thanh lệ giận dữ vọt nhanh vào, tức giận quát:



-Thượng Quan Trịnh!



Nam tử tuấn mỹ đang được tỳ nữ hầu hạ thay quần áo hơi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử, bực mình nhăn mặt cau mày, lạnh giọng hỏi:



-Thái tử phi đại giá quang lâm là có chuyện gì?



Con mắt Lăng Nhược Hạ lạnh lẽo, lớn tiếng nói:



-Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta!



Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy của Thượng Quan Trịnh u ám, sóng mắt chuyển động, khẽ phất tay áo, tất cả các tỳ nữ trong phòng khom người lui ra, rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người là Thượng Quan Trịnh và Lăng Nhược Hạ.



Thượng Quan Trịnh hơi quay đầu đi tới bên cạnh Lăng Nhược Hạ, bóp cổ nàng ấy, dùng sức khiến Lăng Nhược Hạ đau tới nỗi gương mặt có chút vặn vẹo, nụ cười bên hắn càng trở nên lạnh lẽo:



-Thái tử phi, hình như ngươi đã quên mất thân phận của mình, dựa vào cái gì mà hô to gọi nhỏ trước mặt Bổn Thái tử?



Lăng Nhược Hạ nhíu mày thật chặt, kiên cường cắn răng, ánh mắt sáng như đuốc trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng quát:



-Ngươi để cho dư đảng của Huyết Sát cung bắt Trữ Vương phi là có ý gì?



Đôi mắt Thượng Quan Trịnh lạnh như băng, khóe môi hơi cong lên, cười lạnh, nói:



-Có ý gì? Thái tử ta giúp ngươi diệt trừ cái gai trong mắt, không phải ngươi nên cảm ơn ta sao?



Lăng Nhược Hạ cười lạnh một tiếng:



-Nói cho cùng, trong tâm ngươi nghĩ cái gì, ta biết rất rõ….



Tay Thượng Quan Trịnh chậm rãi buông ra, đôi mắt không có chút độ ấm:



-Nhược Hạ, ngươi muốn hỏi gì?



Lăng Nhược Hạ phẫn nộ hét lên giận dữ:



-Trước kia lúc đồng ý gả cho ngươi, ngươi đã quên mình đã hứa gì với ta sao? Nhưng giờ ngươi lại đi ngược lại lời hứa ban đầu, đúng là vô liêm sỉ!



Mắt Thượng Quan Trịnh vô cùng lạnh lẽo, nhìn nàng ấy chằm chằm, mạn bất kinh tâm, nói:



-Ta có lấy tính mạng hắn đâu, ngươi gấp cái gì?



Trong mắt Lăng Nhược Hạ hiện lên vẻ phẫn nộ, giọng nói lạnh lùng:



-Rõ ràng là ngươi biết chàng đi tới Dược Vương cốc tìm Y tiên trị hàn độc trên người nhưng lại ở sau lưng bắt Trữ Vương phi đi, ngươi muốn chàng phải trở về, bỏ trị liệu, có đúng không?



Đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Trịnh híp lại, giọng nói lạnh lùng mang theo phẫn nộ tuyệt đỉnh:



-Thượng Quan Nguyệt hắn nếu có thể an phận, không đụng chạm gì tới việc ở Bắc Thần, đương nhiên ta sẽ không đối với hắn như thế! Nhưng….



Lăng Nhược Hạ cười lạnh một tiếng, nói toẹt những gì hắn muốn nói tiếp:



-Nhưng giờ thế lực trên giang hồ của chàng đủ để chống lại ngươi! Ngươi sợ, sợ chàng uy hiếp đến địa vị của ngươi, nên ngươi muốn diệt trừ chàng, vậy ngươi mới có thể thoải mái!



Từ đôi mắt phượng của Thượng Quan Trịnh tỏa ra luồng khí lạnh lẽo tới thấu xương, thừa nhận luôn:
Khinh Vân Nhiễm cau mày, mang theo sự lo lắng, hơi cúi người, dán môi vào miệng vết thương, định hút máu độc ra ngoài thì nam tử vội vã chặn động tác của nàng, Khinh Vân Nhiễm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn chỉ vào sườn thắt lưng mình, cúi đầu, bỗng nghĩ lại mà thấy sợ, nàng cũng chẳng quan tâm tới việc trong bụng đang mang đứa trẻ, thiếu chút nữa thì làm một việc vô cùng ngu xuẩn.



Tay khẽ vuốt bụng, không ngờ lại chạm vào cái hộp đeo bên hông, hóa ra lúc nãy hắn muốn nói tới cái này, trong hộp có ngân châm, lòng run lên một cái, trên mặt lộ ra vui mừng. Nàng nhanh chóng mở hộp ra, lấy ngân châm bên trong châm bào mấy huyệt đạo quanh chỗ bị thương của hắn, làm chậm tốc độ khuếch tán của độc.



Nhưng chỉ làm chậm tốc độ khuếch tán của độc là không đủ, nàng quan sát bốn phía một chút, trong núi này thể nào cũng có loại cây giải được độc! Trong lòng hy vọng như vậy, nàng bỗng đứng lên, hạ giọng nói:



-Ngươi ở lại đây chờ ta một chút! Ta đi ra ngoài kiếm thảo được.



-Đừng…. đi….



Lời còn chưa dứt, một tay dính đầy máu đã kéo nàng, cầm chặt ở cổ tay, tiếng nói khàn khàn của hắn dọa Khinh Vân Nhiễm giật mình.



Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, gương mặt thanh tú đầy vẻ lo lắng, hạ giọng nói:



-Nhưng trên người ngươi có độc, nếu tiếp tục để lâu, sợ rằng sẽ có khả năng….



Nam tử lắc đầu, mở miệng khàn khàn:



-Không sao, ta có thể ép độc!



Nam tử như phá lệ nói nhiều lên, Khinh Vân Nhiễm cũng không thể để như vậy, khẽ trách mắng:



-Ngươi đã cứu ta, ta không muốn nợ ân tình này của ngươi, ngươi trúng độc cũng là vì cứu ta, ta muốn giải độc cho ngươi cũng chỉ để báo đáp ơn cứu mạng, nếu ngươi cảm thấy không quan trọng, ta đây xin cáo từ!



Vừa nói vừa quan sát mắt hắn, cách một lớp mặt nạ, nàng không nhìn ra vẻ mặt hắn thế nào, cho nên chỉ có thể nhìn đôi mắt mới có thể biết được tâm tình của đối phương.



Đôi mắt nam tử lúc sáng lúc tối, chữ chữ như đông cứng:



-Thảo dược giải độc?



Khinh Vân Nhiễm gật đầu, người này thật đúng là không được tự nhiên, tâm cảm thấy hơi kỳ quái, sao đối với hắn mình lại có cảm giác quen thuộc, buồn cười mà lắc lắc đầu, có lẽ do nàng quá đa tâm, sau đó ra ngoài rất nhanh.



Lúc trở về, Khinh Vân Nhiễm đã thấy nam tử hôn mê rồi, bên người là những vết máu loang lổ, có lẽ là thời gian bức độc ra quá muốn, độc khí đã tấn công vào tim, may mà nàng đã tìm được dược thảo giải độc, loại này chỉ là một thảo được thường thấy, mọc rậm rạp trên một tảng đá lớn ở sườn núi bên kia. Nàng nhai nhỏ thảo dược ra, mùi bùn đất đầy ở trong miệng, thiếu chút nữa làm nàng nôn ra ngoài, trong chốc lát nhả ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng đắp lên vết thương của hắn, xé góc váy băng bó đơn giản cho hắn. Hôm nay có thể phục hồi được không, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.



Nam nhân này trong lúc hôn mê phát ra một tiếng than nhẹ khó nhịn, hắn vô thức mở miệng kêu lên: “Nước….”



Khinh Vân Nhiễm đứng lên đi ra ngoài, tìm xung quanh một lúc lâu mới thấy một dòng suối nhỏ, dùng hộp đựng ngân châm ban nãy múc một ít nước mang về trong động.



Khinh Vân Nhiễm quỳ ngồi xuông dưới đất, hơi cúi người nhìn miệng của hắn bị mặt nạ che, tay không khỏi có chút chần chừ, liệu có nên tháo mặt nạ của hắn ra không?



Người này đeo mặt nạ đúng là có chút cổ quái, nói không chừng sẽ giết kẻ nào biết được diện mạo thật sự của hắn! Nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, đây đều là tình tiết trong phim võ hiệp trên TV chẳng có căn cứ gì cả, mặt nạ bị nàng tháo xuống, lộ ra gương mặt tiều tụy tái nhợt, gương mặt nam tính tuấn tú hiện ra trước mắt nàng, khuôn mặt xa lạ khiến nàng hoàn toàn gạt bỏ được băn khoăn trong lòng. (hức khổ thân anh, anh khác trước tới mức chị chẳng nhận ra nổi >O



Đưa cái hộp tới cạnh miệng hắn, đổ nước từ từ vào miệng, hắn nuốt nuốt dòng nước lạnh lẽo, cổ họng như bị đốt cháy được giảm nhiệt, hắn uống liên tục, tới khi trong hộp không còn một giọt nước nào chảy xuống.



Hắn nhắm chặt hai mắt, lồng ngực rắn chắc hơi phập phồng, nhiệt độ cao như đốt lửa, dần dần lan tỏa khắp người.



Phút chốc, tay hắn vô thức nắm lấy tay Khinh Vân Nhiễm, thế nào cũng không chịu buông ra, Khinh Vân Nhiễm cảm nhận được sức nóng trên tay hắn, nhẹ chạm vào trán, hắn nóng rần lên rồi!



Nhìn bàn tay nắm chặt tay nàng, nàng không khỏi thở dài, mặc dù người này đã cứu nàng nhưng lại kéo nàng khỏi Linh nhi và tứ đại thị vệ, không biết hắn có mục đích gì nữa?



Đột nhiên hắn nói mơ: “Nhiễm….”



Khinh Vân Nhiễm ghé sát tai nghe, chỉ nghe thấy một chữ “Nhiên”, cái gì “nhiên”….



Hắn ngừng gọi, chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt trống rỗng dần ngưng tụ lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, trên đời này, trừ nàng ra, trong mắt hắn không nhìn thấy ai khác.