Thất Ngược Khí Phi

Chương 66 : Ở chung ấm áp

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Trong mắt Tú nhi dâng lên hy vọng, chờ đợi nhìn Lâm Thạch Phong, khóc kêu lên:



-Lâm đại ca, huynh biết gì thì mau nói ra… Y thuật của Duẫn đại phu cao siêu, nhất định sẽ có cách giải độc giúp huynh!



Lâm Thạch Phong lắc đầu quầy quậy, khàn giọng hô:



-Ta không thể nói, ta không muốn chết, ta không muốn trở thành phế nhân… Ta còn có mẹ già phải chăm sóc…



Nghe vậy, Duẫn Mặc Băng lập tức bóp lấy cổ tay hắn, vẻ mặt trầm xuống, trong mắt như có hàn băng, phút chốc đứng lên, thở dài ra một hơi, lẩm bẩm nói:



-Hóa ra là như thế!



Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh như băng đầy sát khí nhìn Lâm Thạch Phong, nói:



-Nếu ngươi không nói, Bổn Vương lập tức cho ngươi trở thành phế nhân!



Duẫn Mặc Băng thở dài, chặn lại nói:



-Thần Hiên, nếu ngươi tiếp tục dùng hình bức cung thì cũng không thu được điều gì đâu! Loại độc hắn trúng không phải bình thường mà là độc cổ, mà biện pháp duy nhất để giải được cổ là lấy máu tươi của người hạ cổ! Hắn chết cũng không chịu tiết lộ nửa câu bởi vì người hạ cổ đã bắt hắn thề độc, nếu hắn nói ra thân phận của đối phương sẽ bị trùng cổ chui não mà chết, cho dù may mắn không chết thì cũng sẽ trở thành phế nhân không có ý thức.



Trùng cổ chui não, là sau khi trùng cổ chui vào trong đầu sẽ bắt đầu ăn não người, ý thúc dần dần mất đi, trừ cảm giác đau nhức bên ngoài sẽ còn bị ngứa vô cùng, lạnh như băng, bị thiêu đốt vô cùng khó chịu, làm cho người ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, tàn khốc vô cùng.



Ánh mắt Duẫn Mặc Băng rùng mình, đối phương vì muốn bảo vệ bản thân mình mà vô cùng hao tâm tổn tứ. Đây là biện pháp trước kia nhà Thục hay dùng để các thủ lĩnh bộ lạc khống chế tử sĩ, biện pháp này vô cùng tàn nhẫn.



Tú nhi nghe được lời Duẫn Mặc Băng nói, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể cũng xụi lơ xuống, co quắp lại.



Tiêu Thần Hiên tàn nhẫn nheo mắt lại, ánh mắt lạnh băng, ngụ ý của Duẫn Mặc Băng là nếu như mình có bức Lâm Thạch Phong nói ra chủ mưu thì hắn sẽ tự kết thúc chính mình.



Mấy năm trước khi hắn chinh chiến với nhà Thục, từng chính mắt nhìn thấy một người bị trùng cổ chui não chết rất bi thảm, nỗi đau bị vạn con trùng cổ chui não không phải người thường có thể nghĩ ra được, người hạ cổ nhất định phải vô cùng ác độc mới có thể nghĩ ra cái chết kinh khủng như thế này.



Hắn không nghĩ tới việc này có liên quan đến mình, lúc đầu khi tuổi hắn còn trẻ, tính tình hiếu thắng, giết chóc ở nước Thục vô cùng thảm khốc. Chẳng lẽ đây là tàn dư còn sót lại sau trận chiến, dấu hiệu có người đến đây tìm hắn báo thù?



Ánh mắt hắn lạnh lẽo rơi vào trên người Lâm Thạch Phong, trầm giọng nói:



-Lâm Thạch Phong, nếu ngươi đồng ý nói ra, Bổn Vương đáp ứng chăm sóc mẫu thân ngươi thật tốt, nếu ngươi bị trùng cổ chui não, Bổn Vương sẽ chấm dứt mạng ngươi nhanh chóng, ngươi không phải đau khổ, thế nào?



Lâm Thạch Phong nghe vậy, lắc đầu quầy quậy, hắn không muốn chết…



Duẫn Mặc Băng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Thần Hiên, thấp giọng nói:



-Thần Hiên, việc này cần bàn bạc kỹ hơn! Nếu có đầu mối thì cũng không cần tra hỏi hắn chủ mưu là ai!



Nếu như có liên quan đến nước Thục thì hắn lờ mờ đã đoán ra được mục đích của bọn họ, không chỉ muốn cho Tiêu Thần Hiên tuyệt tự, mà còn phải làm cho hắn haiu bàn tay trắng!
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, hít sâu một hơi, thở dài nói:



-Vân Nhiễm, ta không nói cho nnafg là vị sợ nàng không chịu được đả kích, nhưng chuyện mà không nói sẽ gây ra nhiều hiểu lầm. Lúc đầu ta khuyên nàng nên bỏ con là vì đứa trẻ đã chết ở trong bụng, do một loại cây gọi là Yết tử thảo gây ra!



Hai mắt Khinh Vân Nhiễm mở lớn, ánh mắt bi thương, nức nở nói:



-Muội đã sớm cảm giác được đứa con này rất dễ mất đi! Không nghĩ tới lại là bị người hại…



Duẫn Mặc Băng nhíu chặt mày, nheo mắt lại, nói:



-Vốn là ta tra ra được một ít manh mối, nhưng manh mối lại…



Đôi bàn tay trắng như phấn của Khinh Vân Nhiễm nắm chặt, vội vàng truy hỏi:



-Manh mối gì?



Duẫn Mặc Băng cố nói nhẹ nhàng:



-Yết tử thảo rất hiếm, nếu ăn một hai lần thì không có ảnh hưởng gì đến thai nhi, nhưng nếu ăn nhiều thì sẽ làm thai nhi nghẹt thở mà chết! Theo ta đoán thì là do người bên cạnh nàng gây ra, nha hoàn Tú nhi khai là mỗi ngày trong thuốc an thai của nàng đều thả bột ngọc trai…



Ngực Khinh Vân Nhiễm chấn động, bột ngọc trai! Trong đầu suy nghĩ trăm thứ, không khỏi cười khổ, cuối cung là chính mình không cẩn thận làm cho người ta hãm hại!



Ai biết Tú nhi thành thật như vậy cũng… Chẳng lẽ việc rơi xuống nước chỉ là khổ nhục kế để giành được sự tin tưởng của nàng, Tú nhi muốn lấy mạng nàng thì có cơ hội rất nhiều, cần gì phải đợi đến bây giờ?



Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng nghiêm trọng, cúi đầu nói:



-Vốn định điều tra xác thực thì Tú nhi nói hộp bột phấn đó đã dùng hết rồi!



Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, khóe môi cười khổ:



-Hộp bột phấn đó là do Tôi Thiên Tuyết đưa cho muội!



Lúc ấy nàng phòng bị nàng ta nhưng lại không phòng bị người hác.



Đôi mắt đen của Duẫn Mặc Băng chợt sáng lên:



-Chuyện này còn có ai biết?



Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, thấp giọng trả lời:



-Chỉ có muội, Tú nhi, Tô Thiên Tuyết, còn có tỳ nữ Hạnh nhi của nàng ta cũng biết!