Thất Ngược Khí Phi

Chương 67 : Dừng ở đây

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Duẫn Mặc Băng thở dài, mím môi không nói, Tú nhi, Hạnh nhi đều đã chết không đối chứng được, chỉ dựa vào lời nói một bên của Khinh Vân Nhiễm, sợ rằng Tiêu Thần Hiên sẽ không tin tưởng.



Khinh Vân Nhiễm đoán được ý nghĩ từ vẻ mặt hắn, trái tim thắt lại, nói:



-Chuyện này dừng ở đây đi, nếu không có Tô Thiên Tuyết thì hắn cũng không cho muội hạ sinh đứa con này…



Kết quả đều giống nhau thôi.



Đáy mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên thản nhiên, đúng vậy! Có một số việc chưa chắc đã tìm ra được chân tướng! Hắn bình tâm lại, nhanh chóng chấm dứt đề tài này, nghiêm mặt nói:



-Bây giờ muội tĩnh dưỡng, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn!



Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, vô cùng ôn nhu động lòng người, cảm kích nói:



-Mặc Băng, cám ơn huynh!



Khuôn mặt Duẫn Mặc Băng bỗng đỏ ửng, ánh mắt không được tự nhiên hạ xuống, thấp giọng nói:



-Giờ không còn sớm nữa, ta cũng nên đi rồi!



Khinh Vân Nhiễm gật đầu đáp nhẹ, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt hiện lên thẹn thùng rồi biến mất rất nhanh.



*********************



Hiên Vương phủ, Minh Nguyệt lâu.



Trong phòng đang tĩnh lặng bỗng có một tiếng tát dữ dội vang lên.



Trên mặt Ưu Nhã in rõ vết hằn năm dấu tay, khuôn mặt nghiêm lại gục đầu xuống, vội vàng quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:



-Xin chủ tử thứ tội!



Đôi mắt Tô Thiên Tuyết hơi tối lại, mắt như có băng sương:



-Ngươi làm chuyện thừa thãi, suýt chút nữa thì phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta! Ngươi luôn cẩn thận nhưng lần này lại làm cho ta thất vọng!
Hồi lâu, thân thủ hắn mau lẹ lẻn vào bên trong phòng, lặng yên không gây một tiếng động đi sâu vào trong, dừng chân trước giường, vén rèm lên, ánh mắt dừng ở dung nhan nữ tử đang nằm trên giường.



Cả tháng nay, mỗi tối hắn đều tới đây nhìn nàng ngủ một cách bình yên, đã thành thói quen rồi, chỉ là chuyện lén lút này kéo dài đến bao giờ?! Trong lúc ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhíu mày lại, tay hắn muốn vuốt mặt nàng thì bất ngờ nhớ tới sự chán ghét trong mắt nàng, tay dừng lại giữa không trung, lúng túng rút về, lẳng lặng nhìn nàng thêm một lúc lâu rồi xoay người rời đi.



********************



Hôm sau Khinh Vân Nhiễm dậy thật sớm, một tháng trôi qua, nàng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng làm như vậy rất có lỗi với Duẫn Mặc Băng, người mất tích trong phủ hắn, Tiêu Thần Hiên nhất định sẽ gây phiền toái cho hắn.



Nàng than nhẹ, Lan nhi lấy cho nàng một cái áo khoác, mở cửa ra, Duẫn Mặc Băng chờ ở bên ngoài đã lâu, hai người trầm mặc không nói gì cùng ra đến cửa chính, Lan nhi có ý tứ đi theo phía sau bọn họ, không phát ra tiếng nào.



Khinh Vân Nhiễm nhìn cửa chính, xe ngựa đã dừng ở đó rất lâu, trong mắt hiện lên chán ghét.



Duẫn Mặc Băng đứng bên cạnh Khinh Vân Nhiễm, trong mắt không gợn sóng sợ hãi nhưng tâm tình như mất mát thứ gì hiện lên trong lòng, nâng mắt nhìn về phía Tiêu Thần Hiên, thấy hắn từ trong xe ngựa đi ra, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trên người như có cảm giác căng thẳng, làm cho hắn có vẻ khẩn trương không bình thường.



Tiêu Thần Hiên bình tĩnh nhìn nàng, Khinh Vân Nhiễm nhanh chóng mở mắt, hận ý trong mắt đậm hơn, vừa nhìn hắn trong lòng bất giác nhớ tới cảnh kia, vốn tưởng rằng sau một tháng thì có thể bình tâm lại, nàng có thể thản nhiên đối mặt nhưng không được, nàng không làm được!



Duẫn Mặc Băng nhìn Khinh Vân Nhiễm, ánh mắt phức tạp, chuyển ánh mắt, thản nhiên nói:



-Thần Hiên, vụ án của Khinh Thừa tướng liên quan đến nhiều chuyện, nếu Vân Nhiễm ở lại phủ ta thì quả thật không ổn! Ngươi cũng nên hết sức giúp đỡ…



Tiêu Thần Hiên nhíu mày, không kiên nhẫn ngắt lời:



-Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm! Ta tự biết chừng mực…



Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, hắn luôn có thái độ cao cao tại thượng, nhìn đã thấy ghét rồi!



Ngữ khí Duẫn Mặc Băng cực kỳ lãnh đạm nhưng lại mười mươi có ý cảnh cáo:



-Thần Hiên, nhớ điều ta vừa nói!



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, gật đầu đồng ý, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm, cúi đầu nói:



-Còn đứng đó làm gì? Không mau lên xe!