Thất Ngược Khí Phi

Chương 68 : Trở lại Vương phủ

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Khinh Vân Nhiễm không muốn để ý tới hắn, quay đầu, đôi mắt như có nước nhìn Duẫn Mặc Băng, ánh mắt phức tạp, khóe miệng cười nhẹ, cảm kích nói:



-Mặc Băng, cảm ơn huynh trong thời gian qua đã chăm sóc, quan tâm muội, hẹ ngày gặp lại!



Tiếng “gặp lại” cuối cùng như có hàm ý khác.



Bề ngoài Duẫn Mặc Băng trấn định nhưng trong lòng lại nổi sóng lớn, là chua xót, hay đau khổ? Hắn không biết, một lúc lâu sau hắn mới cười yếu ớt, hơi vuốt cằm:



-Vân Nhiễm, bảo trọng.



Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên trở nên âm lãnh, nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời của bọn họ cùng với lời nói để lộ ra tình đậm ý mật làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn như bị lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu, hắn cắn chặt răng, tức giận tích tụ đã lâu có nguy cơ bùng phát.



Đột nhiên hắn bắt lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, dùng sức túm chặt, Khinh Vân Nhiễm lảo đảo, ngã vào ngực hắn, nàng chau mày, cổ tay truyền đến đau đớn, vừa ra sức giãy dụa, vừa la lớn:



-Đừng chạm vào ta!



Tiêu Thần Hiên lạnh lùng, cố ý ôm chặt lấy thân thể nàng, trầm giọng nói:



-Ngươi là nữ nhân của ta, ta thích chạm vào đâu thì chạm!



Ngữ khí nhấn mạnh thêm vào hai chữ “của ta”.



Duẫn Mặc Băng hơi nhíu mày, cúi đầu nói:



-Thần Hiên, hành động của ngươi không thể ôn nhu hơn sao?



Mắt Tiêu Thần Hiên chứa đựng phẫn nộ, ngoảnh mặt làm ngơ với lời Duẫn Mặc Băng nói, bỗng nhiên xoay người, vén màn xe lên, kéo Khinh Vân Nhiễm vào trong, quát lạnh với phu xe một tiếng:



-Khởi hành!



Phu xe không dám chậm trễ, roi quất vang một cái, con ngựa hý lên một tiếng, bắt đầu chạy như điên.



Mà Lan nhi đáng thương bị bỏ rơi ở phía sau, vừa chạy vừa hô lớn:



-Vương gia, tiểu thư, còn nô tỳ ở đây!



Nghe được tiếng kêu của Lan nhi, trong mắt Khinh Vân Nhiễm tràn ngập phẫn nộ, hét lớn:



-Dừng xe!



Tiêu Thần Hiên hờ hững quay đầu, lạnh lùng nói:




Đôi mắt đen của Tiêu Thần Hiên tối lại, thật sự hắn không quen nhìn nàng cười giả dối như vậy, ôm đồm quàng tay nàng, lôi kéo nàng đi, mà Tô Thiên Tuyết thì giật mình tại chỗ, môi lưu lại vết răng.



Khinh Vân Nhiễm cảm giác cổ tay bị bóp nát, cắn răng chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nói:



-Tiêu Thần Hiên, ngươi bị thần kinh à? Buông tay!



Hắn làm cho Tô Thiên Tuyết thấy khó xử, mà Tô Thiên Tuyết sẽ đem phẫn nộ đổ lên đầu nàng, đây là gián tiếp hại nàng.



Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, quay đầu nhìn nàng một cái, quát lạnh:



-Câm miệng!



Hắn không biết tại sao mình lại tức giận, bởi vì không biết, nên mới xúc động như vậy.



Tô Thiên Tuyết bước nhanh theo họ, hỏi:



-Hiên, chàng làm sao vậy?



Tiêu Thần Hiên nao nao, mới vừa rồi hắn mất khống chế, toàn tâm nghĩ làm sao để Khinh Vân Nhiễm rời đi, lại quên mất cảm giác của Tô Thiên Tuyết, hắn không biết giải thích như thế nào, khẽ thở dài:



-Thiên Tuyết, xin lỗi! Lúc nãy, ta…



Tô Thiên Tuyết cười cười, ân cần nói:



-Là thiếp nhiều chuyện rồi! Chàng đã một tháng chưa gặp tỷ tỷ, có rất nhiều lời để nói! Không bằng thiếp sai người đem đồ ăn đến Minh Hiên uyển cũng được!



Khinh Vân Nhiễm thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt hiện lên nghi hoặc, Tô Thiên Tuyết lớn mật hơn trước kia rồi, dám đem Tiêu Thần Hiên cao quý đẩy cho nàng, không biết đang diễn trò xiếc gì nữa?



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên chợt sáng lên, gật đầu nói:



-Thiên Tuyết, thân thể nàng chưa khỏe, hay là trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi!



Tô Thiên Tuyết ôn nhu cười, kêu nhẹ:



-Ưu Nhã, trở về thôi!



Ưu Nhã từ trong đại sảnh đi ra, cùng rời khỏi đó với nàng ta.



Tới chỗ khuất của hành lang, đột nhiên Tô Thiên Tuyết dừng lại, mím chặt đôi môi anh đào, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, Khinh Vân Nhiễm mới rời khỏi đây có một tháng mà đã làm cho thái độ hắn ta thay đổi rõ rệt, hai tay nắm chặt lại, đã như thế, nàng ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị đau khổ.