Thất Ngược Khí Phi

Chương 8 : Cơ thiếp trong phủ

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Đôi mi thanh tú của Tâm nhi vắt lên, khẩu khí oán hờn:

-Vương phi, người vừa đi đâu? Tâm nhi tìm người lâu lắm rồi!



Trên tay Tâm nhi đang cầm dụng cụ đập đá còn khối đá lạnh bởi sức nóng trong không khí đã tan chảy từ lâu.



Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm mang theo ửng hồng mất tự nhiên như đứng dưới ánh nắng mặt trời hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nói:



-Ta ra chỗ này một lúc.



Tâm nhi lo lắng hỏi:



-Vương phi, người làm sao vậy?Không thoải mái sao?



Vừa nói chuyện vừa nhìn kỹ khắp người Khinh Vân Nhiễm. Thấy thế, Khinh Vân Nhiễm khoát khoát tay nói:



-Không có gì, có thể là do quá nóng làm ta khó chịu, đem nước đá cho ta đi.



Tâm nhi vâng lời, Khinh Vân Nhiễm lấy nước đá đổ ra tay vỗ nhẹ lên mặt, xúc cảm lạnh lẽo, trong lòng buồn bực giảm bớt, tâm tình sau khi hồi phục chút ít mới nói:



-Ta có chút mệt, quay về đi!



-Vâng, thưa Vương phi.



Tâm nhi gật đầu, không hề hỏi xem nàng mới rồi đi tới chỗ nào mà là không nhanh cũng không chậm đi theo nàng.



Trên đường đi, Khinh Vân Nhiễm cùng Tâm nhi đều có tâm sự riêng, khi đi qua hành lang dài dằng dặc, các nàng nghe được cuộc nói chuyện râm ran.



-……



-Vốn tưởng rằng Vương phi sau khi vào phủ, thị thiếp sẽ phải chia sẻ sủng ái, vậy mà…



-Cái này cũng khó trách, Vương phi không được Vương gia thích, tân hôn được ngày thứ hai không biết đã xảy ra chuyện gì bị Vương gia trừng trị bắt quỳ gối dưới đất phơi nắng mặt trời.



-Vương gia như thế nào lại tuyệt tình như vậy, nghe nói ngày thường Vương phi rất đẹp.



-Đẹp thì có ích lợi gì, thị thiếp trong phủ có người nào không đẹp? Ta nghĩ sớm muộn nàng cũng sẽ bị Vương gia đuổi ra khỏi phủ.



-Ai, vậy không phải chủ tử các người đều vui mừng rồi. Kỳ thật Vương phi cũng thật đáng thương, bị phu quân ghẻ lạnh, cuộc sống sau này sợ rằng…



-….



-Vương phi.



Tâm nhi gọi nhẹ một tiếng, cẩn thận nói:




Nghê thường khẽ cười một tiếng, lấy khăn che miệng, lập tức nói:



-Tỷ tỷ vào bằng cửa trước, trong phủ có đến chín vị thị thiếp có danh phận. Nói đùa, tính cả Vương phi tỷ tỷ thì vừa tròn là mười.



Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, trong tiếng nói hàm chứa thản nhiên cùng châm chọc:



-Vương gia có tới chín vị thị thiếp, đúng là diễm phúc quá tốt.



Nói danh phận thì có đến chín thị thiếp, vậy không danh phận thì không biết có đến bao nhiêu người nữa?



Nghê Thường mắt phượng nhẹ chớp, con ngươi mắt hiện lên một đạo lãnh quang, dịu dàng nói:



-Hiên Vương gia trong phủ chỉ có từng ấy thị thiếp cũng coi như là quá ít rồi, trừ Thất Vương gia ra, nhìn lại thì hoàng thân quốc thích người nào không có đến trăm cơ thiếp ở trong phủ?1



Trong lời nói mơ hồ ám chỉ Khinh Vân Nhiễm không biết tốt xấu.



Khinh Vân Nhiễm từ chối cho ý kiến, thấp giọng hỏi:



-Trong phủ này còn có bao nhiêu vị muội muội mà ta chưa từng gặp?



Nghê Thường ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm trà rồi nói:



-Tỷ tỷ còn năm vị thị thiếp chưa có gặp qua, các nàng đều ở trong Hoa Phương viện phía tây. Các nàng là Thái Nghiên, Vũ Liễu, Lục Cầm, Tích Tịch, Tử Tuyết. Các vị thị thiếp được sủng ái thì được ban thưởng cho biệt viện riêng, muội ở Nghê Mộng các.



Nói đến lúc này, ánh mắt nàng lộ ra vài phần đắc ý.



-Ở tại Phiêu Hương các là Di Hương, ở tại Phù Dung lâu là Nhã Phù, ở tại Hinh Nhiên viện là Khả Hinh, cái người tên Tử Tuyết kia thật ra dung mạo xuất chúng, nhưng không biết điều chọc giận vương gia nên bị đuổi đến Hoa Phương viện rồi.



Nói xong, trong mắt nàng ta toát lên một vẻ hèn mọn.



-Nàng phạm phải tội gì?



Khinh Vân Nhiễm thuận miệng hỏi.



-Nàng đi vào vùng đất cấm kỵ, Vương gia mặc dù tính tình lạnh lùng nhưng nếu như không phạm lỗi quá lớn cũng không trách phạt.



Nói đến đây ngữ khí bỗng thay đổi một chút:



-Trong Vương phủ có hai nơi là cấm địa, người nào cũng không thể vào, một chỗ là Minh Nguyệt lâu, chỗ còn lại là Tiêu Tương uyển. Nếu đi vào mà để Vương gia biết được nhất định sẽ không tha. Tử Tuyết nguyên là cậy mình được sủng ái nhất nên xông vào. Muốn thay đổi những người khác, sợ là mình đã sớm mất mạng rồi.



Khinh Vân Nhiễm nghe được câu nói cuối cùng của nàng ta, lòng nàng không khỏi run lên, ở cổ đại việc giết người chỉ là chuyện bình thường sao? Nàng hít sâu, lãnh đạm cười nói:



-Đa tạ muội muội đã nói cho ta biết điều này, nếu như chính mình mơ hồ mà đi vào vậy thì nguy to rồi!