Thất Ngược Khí Phi

Chương 9 : Không màng tranh sủng

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Nghê Thường khóe môi cười lộ vẻ quyến rũ, con ngươi nhìn chăm chú, cười hỏi:

-Tỷ tỷ không tò mò một chút nào sao?



-Tò mò cái gì?



Khinh Vân Nhiễm cau mày lại, nàng bình sinh thiếu nhất chính là lòng hiếu kỳ.



-Đương nhiên là về… cấm địa.



Tiếng cười của Nghê Thường kiều mỵ đến tận xương nhưng lại mơ hồ lộ ra chút hàn khí.



-Muội muội vừa nói đó là cấm địa, nếu như tìm tòi nghiên cứu sâu hơn chẳng phải là tự đào mộ cho chính mình sao?



Khinh Vân Nhiễm sắc mặt lạnh ngưng.



-Vương gia đối đãi như thế nào, trong tâm muội muội biết quá rõ ràng.



-Vâng, là muội muội không hiểu chuyện.



Nghê Thường cong khóe miệng cười có chút cứng đờ, đột nhiên nói:



-Không còn sớm nữa, muội muội không tiện ở lâu, xin cáo từ tỷ tỷ.



-Tâm nhi, tiến Nghê Thường muội muội ra cửa.



Khinh Vân Nhiễm cũng không giữ lại, trực tiếp phân phó Tâm nhi tiễn khách.



Tâm nhi khom người mời, Nghê Thường chân thành đứng dậy, một lời nói:



-Tỷ tỷ bảo trọng cho tốt.



Nói xong liền theo Tâm nhi đi ra ngoài, ai cũng không chú ý, bước ra tới cửa, khóe mắt nàng ta khẽ liếc Khinh Vân Nhiễm, miệng mím chặt, cười âm lãnh.



Tâm nhi tiễn Nghê Thường xong liền trở về phòng khách, chứng kiến Khinh Vân Nhiễm vẫn ngồi ở đó với ánh mắt lạnh nhạt, nàng có chút vắt mi, tiến lên từng bước, cúi người nói:



-Vương phi, xin thứ tội Tâm nhi lắm miệng.



Khinh Vân Nhiễm quay đầu, thấy Tâm nhi vẻ mặt nghiêm trọng, môi anh đào khẽ mở, hỏi:



-Có chuyện gì?



Tâm nhi nhếch miệng, nói thẳng:



-Vương phi bình dị gần người đúng là không sai, nhưng nếu quá nhẫn nại, thị thiếp trong phủ trèo lên đầu người thì tuyệt đối không thể.
Đêm lạnh, một mùi thơm nồng nặc tung bay khắp cả phòng.



Khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu của Di Hương xuân tình nhộn nhạo, thân hình mềm mại thướt tha ửng hồng, váy lụa bạc mong manh trên người như ẩn như hiện lay động lòng người.



-Gia, ngài làm sao vậy?



Di Hương mị nhãn như tơ khoát lên đầu vai Tiêu Thần Hiên, đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của hắn, gắt giọng:



-Mới vừa rồi ngài cau mày, có phải là chán ghét thiếp thân rồi?



-Di Hương, từ lúc nào ngươi trở nên lắm lời như vậy?



Đôi mắt lạnh lẽo quét về phía nàng, lộ ra vẻ lạnh lùng âm trầm.



-Gia thứ tội.



Nụ cuooif quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hoảng sợ, ngón tay cầm đoạn gấm xanh chậm rãi buộc chặt, đem khăn lụa che mặt.



-Biết vì sao Bổn vương sủng ái ngươi không?



Tiêu Thần Hiên nắm cái cằm mảnh khảnh của nàng, ngữ khí bình thản làm người khác có cảm giác lạnh lẽo.



-Trong tất cả các thị thiếp, chỉ có ngươi là người thức thời nhất. Đừng để lý do Bổn vương sủng ái ngươi biến mất.



-Gia, Di Hương biết sai rồi.



Di Hương ngữ khí kiều nhuyễn, thân thể lập tức quấn lấy Tiêu Thần Hiên, ngón tay trắng nõn chơi đùa tại ngực hắn, trong mắt hiện lên thần thái mị hoặc.



Tiêu Thần Hiên lạnh lùng trong mắt không có chút độ ấm, không quan tâm tới động tác mềm mại của nàng, lạnh giọng nói:



-Lui ra.



Di Hương có chút sửng sốt, dung nhan xinh đẹp mang chút oán hờn. Lúc này ngoài cửa đột nhiên có thanh âm trầm thấp vang lên:



-Gia, thuộc hạ có việc bẩm báo.



Đôi mắt Tiêu Thần Hiên buồn bã, bạc môi khẽ mở, thanh âm lạnh lùng:



-Nói.



Sau đó, nam tử ngoài cửa lớn tiếng nói:



-Cô nương Nghê Thường tại Nghê Mộng các không may trúng độc, tính mạng vô cùng nguy kịch.