Thất Ngược Khí Phi

Chương 85 : Không chịu thừa nhận

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Tiêu Thần Hiên quay đầu, nhìn thấy người, thấy ánh mắt hắn rơi trên người Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, con mắt phút chốc trở nên đáng sợ, trầm giọng hỏi:



-Mặc Băng, sao ngươi lại tới đây?



Thân phận Duẫn Mặc Băng bây giờ là tiểu Vương gia Nam Dục, còn hắn thì là Vương gia của Đông Kỳ, nghĩ lại mối quan hệ hai người vốn rất tốt, nhưng bây giờ thì khác, dù sao cũng không nên tiếp xúc nhiều.



Đôi mắt Duẫn Mặc Băng chợt sáng lên, lãnh đạm cười, nói:



-Sao, không chào đón ta à?



Khinh Vân Nhiễm nghiêng đầu, lúc này mới chú ý Tiêu Thần Hiên đang nhìn nàng, ánh mắt vô cùng sắc bén, mơ hồ như có phẫn nộ, có phải hắn đã phát hiện ra điều gì?



Nàng vội cụp mắt xuống, cúi đầu đứng ở bên cạnh, mồ hôi lạnh chảy từ sống lưng ra.



Thượng Quan Nguyệt thấy sắc mặt mấy người khác thường, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Duẫn Mặc Băng, cười nhẹ:



-Sư đệ, đệ mau đến xem Khinh tướng quân đi!



Nghe được giọng nói của Thượng Quan Nguyệt, Duẫn Mặc Băng chuyển ánh mắt trên người Khinh Vân Nhiễm di, khóe môi khẽ nhếch lên, gật đầu nói:



-Đã có sư huynh ở đây, ta tin rằng tính mạng Khinh tướng quân không có nguy hiểm gì!



Thượng Quan Nguyệt che miệng lại, ho khù khụ, thấy thế, mặt Duẫn Mặc Băng biến sắc, trầm giọng hỏi:



-Hàn độc của huynh phát tác?



Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt hồi phục hơn một chút, xua tay nói:



-Không còn gì đáng ngại!



Duẫn Mặc Băng cau mày, hàn độc trong cơ thể sư huynh chỉ có một thuốc giải duy nhất, đó là hoa sen tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, mười năm nở hoa, năm mươi năm mới cho quả, nhưng rất khó tìm.



Nhưng nếu không có thuốc giải, hắn rất nhanh sẽ trở thành đèn dầu sắp cạn…



Thượng Quan Nguyệt hơi mở mắt, thấp giọng nói:



-Khinh nhi, chuẩn bị giấy bút cho ta.



Khinh Vân Nhiễm nhăn mày, vội vàng nói:



-Để Nhược Minh viết đi!



Thượng Quan Nguyệt hơi vuốt cằm, nàng ở y quán đã bốn năm, y thuật cũng đã học được, có thể phối chế thuốc.



Khinh Vân Nhiễm đi tới bàn, rút bút lông trên giá ra, chạm nhẹ vào nghiên mực, chuyên tâm bắt đầu viết, không bao lâu sau thì trên giấy hiện ra những con chữ thanh thoát, tú lệ, chữ cuối cùng giống như nước chảy vậy.



Nàng buông bút lông, thổi thổi những vết mực chưa khô, nhanh chóng đi tới trước mặt Thượng Quan Nguyệt, đưa cho hắn, nhẹ giọng hỏi:



-Công tử, vậy được chưa?



Thượng Quan Nguyệt mỉm cười gật đầu, đem phương thuốc đưa cho Tiêu Thần Hiên:




Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng, thấp giọng nói:



-Khinh nhi, hay nàng chờ ở bên ngoài đi, khi nào xong ta sẽ gọi nàng, nàng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến bé!



Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi:



-Muội biết rồi!



Nàng vội vàng lau nước mắt, xoay người đi ra ngoài, cánh cửa khép lại trong nháy mắt, nàng nghe được tiếng nức nở thống khổ của Hoán nhi.



Nàng nhìn cánh cửa, tự nói với bản thân, tin tưởng Thượng Quan, Hoán nhi nhất định không có việc gì.



Hồi lâu tiếng khóc trong phòng dần nhỏ đi, đột nhiên từ cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn về hướng đó, thấy có hai người đang đi tới, sắc mặt trắng bệch.



Nàng bắt đầu hoảng sợ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Thần Hiên, trong mắt lộ ra căm hận tuyệt đỉnh:



-Các người tới làm gì?



Trong đôi mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên đau khổ, nói:



-Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là lo lắng cho bệnh tình công tử nên qua đây thăm.



Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm cứng đờ, lạnh lùng nói:



-Ý tốt của hai vị Nhược Minh xin ghi nhận, mời hai vị trở về đi!



Tiêu Thần Hiên vẫn không mở miệng nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh giọng kêu lên:



-Khinh Vân Nhiễm!



Ánh mắt và gương mặt Khinh Vân Nhiễm không chút thay đổi, nói:



-Hiên Vương gia gọi sai người rồi, ta là Thủy Nhược Minh, không phải Khinh Vân Nhiễm!



Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống:



-Nàng đừng giả vờ nữa, ta đã nhận ra nàng rồi!



Khinh Vân Nhiễm lạnh mặt, lạnh lùng nói:



-Vương gia nếu không chịu đi, ta sẽ gọi hạ nhân đuổi các người ra ngoài!



Nàng không quên, nam nhân trước mắt này chính là thủ phạm làm cho Hoán nhi phải chịu mọi đau khổ, nàng bây giờ hận không thể gặm xương hắn, cho hắn nếm thử đau đớn mà bây giờ Hoán nhi phải chịu đựng!



Duẫn Mặc Băng nhìn gương mặt lạnh lùng tuyệt tình của Khinh Vân Nhiễm, trên ngực truyền đến cảm giác khó thở.



Tiêu Thần Hiên đột nhiên giận dữ, hai mắt đỏ sậm, trong mắt không che giấu được đau đớn:



-Tại sao không chịu thừa nhận? Nàng có biết ta đã tìm nàng bao lâu không?