Thất Ngược Khí Phi
Chương 86 : Bắt cóc
Ngày đăng: 18:25 18/04/20
Khinh Vân Nhiễm không nghĩ sẽ tranh cãi với hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Thần Hiên, lạnh lùng nói:
-Ta không biết Vương gia đang nói cái gì? Nếu như ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ta và Hiên Vương gặp mặt!
Tiêu Thần Hiên thiếu chút nữa mất khống chế, hắn muốn đứng lên, đi tới bên cạnh nàng, nhưng bất đắc dĩ hai chân lại vô lực, ngực dâng lên cảm giác không cam lòng, áp chế nó một cách khó khăn.
Hắn đã khác, không còn là Hiên Vương hoạt bát lúc đầu nữa, mà là một kẻ tàn phế sống dựa vào người khác.
Duẫn Mặc Băng nhìn Tiêu Thần Hiên ở phía sau, Tiêu Thần Hiên nhìn nàng không chớp mắt, chú ý vẻ mặt hắn, mảy may biến hóa, cũng không buông tha, nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của nàng thì chẳng khác gì.
Chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Hoặc là căn bản nàng không nhớ rõ bọn họ, tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã tan thành mây khói, tiêu tán rồi! Nghĩ vậy, ngực cảm thấy vô cùng đau đớn, bàn tay đặt trên xe lăn nắm chặt:
-Thần Hiên, nếu như?
Tiêu Thần Hiên cắn răng, ngắt lời, nói:
-Mặc Băng, buông ra!
Duẫn Mặc Băng không khỏi sửng sốt, biết ý đồ của hắn, cảm thấy hơi do dự, nhưng cũng thả tay ra.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đau xót, nhanh chóng làm chuyển động xe lăn, đi tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm rất nhanh. Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, cảnh giác nhìn hắn:
-Người muốn làm gì?
Khả năng khống chế của Tiêu Thần Hiên biến mất trong nháy mắt, động tác hắn nhanh chóng mà mãnh liệt, bắt chặt lấy tay Khinh Vân Nhiễm, lớn tiếng kêu lên:
-Khinh Vân Nhiễm, ta sẽ không để nàng có cơ hội rời khỏi ta nữa!
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm trấn định, nhưng trong mắt hiện lên vẻ bối rối, ra sức kéo tay thoát khỏi tay Tiêu Thần Hiên, nhưng hành động đó lại làm hắn nắm càng thêm chặt, cổ tay truyền đến từng đợt đau đớn.
Nàng cắn răng, phẫn nộ kêu lên:
-Đau quá, ngươi buông tay!
Hắn vẫn như cũ không chịu buông tay, nàng không có cách nào giãy ra được.
“Ba” một tiếng! Chỉ nghe thấy tiếng tát tay vang lên dữ dội, lòng bàn tay truyền đến đau đớn như bị lửa đốt, đủ để nói rõ nàng đã dùng sức như thế nào!
Tiêu Thần Hiên có chút sửng sốt, trên gương mặt truyền đến đau đớn, bên má nổi rõ năm ngón tay, trong mắt từ từ dâng lên ngọn lửa đỏ đậm, nhưng hắn rất khác thường, không hề tức giận, chỉ dùng cặp mắt đỏ như máu kia mà nhìn, giống như chứa đựng thống khổ vô tận, cùng bi thương khó có thể phát hiện được.
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, ánh mắt quật cường lạnh lùng, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, năm ngón tay in hằn rõ màu đỏ, đây là hắn gieo gió nên gặt được bão.
Nàng lui ra phía sau từng bước, lạnh lùng nói:
-Vương gia sao lại dây dưa không rõ với ta, ta nói bao nhiêu lần, ta không phải Khinh Vân Nhiễm, Vương gia nhận lầm người rồi.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên gần như điên cuồng nói:
-Bất kể nàng có thừa nhận hay không! Nàng chính là Khinh Vân Nhiễm, dáng vẻ của nàng, giọng nói của nàng cũng có thể thay đổi, nhưng đôi mắt này, ánh mắt với trước kia giống nhau như đúc, nàng không lừa được ta đâu! Nàng không phải hận ta sao? Tại sao không quay về trả thù ta? Ta đợi nàng, vẫn luôn chờ nàng.
Thượng Quan Nguyệt ngẩng đầu, lãnh đạm hỏi:
-Tại sao lại như vậy?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm đau khổ, cắn chặt môi:
-Muội không ngờ bọn họ lại nhận ra, đối với muội mà nói, cả đời không gặp mới là kết quả tốt nhất!
Trầm mặc hồi lâu, nàng trầm giọng nói:
-Thượng Quan, muội muốn rời khỏi Minh Vân sơn trang!
Từ ngực Thượng Quan Nguyệt truyền đến đau đớn, trầm giọng hỏi:
-Tại sao phải đi?
Khinh Vân Nhiễm khổ sở, giọng nói xa xăm mà thê lương:
-Muội sẽ gây phiền toái cho huynh!
Ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp nhưng lạnh lùng của hắn, khẽ hỏi:
-Thượng Quan, huynh nói thật cho muội biết, Hoán nhi còn có thể sống bao lâu nữa?
Đồng tử Thượng Quan Nguyệt co rụt lại, một lúc lâu sau mới thốt ra vài chữ:
-Lâu thì ba tháng, ngắn thì một tháng.
Khinh Vân Nhiễm như người bị phán án tử hình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười vặn vẹo:
-Cảm tạ huynh từ trước tới nay đã chăm sóc!
Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng, trái tim như bị bóp chặt, chỉ có thể hít thật sâu mới có thể giảm bớt đau đớn, hắn nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nói lời nào.
*
Đêm lạnh như nước.
Khinh Vân Nhiễm ngồi ở bên giường, thay Hoán nhi lau mồ hôi trên người.
Đột nhiên Trân nhi đang đứng ở bên cạnh ngã xuống, ánh mắt Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, cả kinh kêu lên:
-Trân nhi, ngươi sao….
Lời còn chưa dứt thì nàng đã ngửi thấy một hương thơm đặc biệt, chỉ cảm thấy đầu choáng váng mờ mịt, ánh mắt lu mờ, thân thể dần dần vô lực, khăn trong tay rơi xuống dưới mặt đất.
Nàng cố hết sức nghiêng đầu, nhìn thấy một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào trong, trước khi nhìn rõ thì trước mắt đã tối sầm, không thể chống đỡ được nữa