Thất Ngược Khí Phi

Chương 88 : Mai phục họa căn

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Thượng Quan Nguyệt tùy ý để nàng ta ôm, trên gương mặt tuấn mỹ không biểu lộ bất cứ vẻ mặt nào, ánh mắt lạnh băng giống như núi băng ngàn năm không tan, nói không chút tình cảm:



-Nhưng ta đối với người không có chút tình yêu nam nữ nào.



Giọng nói của hắn so với gió lạnh mùa đông còn lạnh hơn vài phần, lạnh thấu xương.



Giọng nói truyền vào tai giống như một mũi tên nhọn đâm mạnh vào lòng nàng ta.



Khuôn mặt nàng ta trở nên trắng bệch, cánh tay ôm lấy hắn từ phía sau run nhè nhẹ, đau đến nỗi không nói nên lời.



Hồi lâu, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầy hai mắt, trước mắt chỉ có hơi nước mông lung, nàng ta thì thào, khóc, nói:



-Nguyệt ca ca, sao lại đối với muội tàn nhẫn như vậy?



Nàng ta thích hắn như vậy, suốt bảy năm trời, sao hắn lại đối với nàng ta như vậy? Rốt cuộc nàng ta không tốt chỗ nào? Nếu như là vì tỷ tỷ, hắn càng không nên yêu người phụ nữ khác.



Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt u ám âm trầm, giọng nói lộ ra bất đắc dĩ trầm trọng:



-Cho người hy vọng không thực tế mới là tàn nhẫn lớn nhất đối với người.



Lăng Tử Lạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, phút chốc buông hắn ra, lau đi nước mắt trên mặt, từ đôi mắt sưng đỏ bắn ra cái nhìn rét lạnh:



-Huynh có thể không thích ta, nhưng ta không cho huynh có ý niệm thích người phụ nữ gọi là Nhược Minh kia!



Bị bại bởi một người kém hơn mình, cục ức này làm sao nàng ta nuốt được?



Tự tôn của nàng ta không cho phép!



Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện lên không kiên nẫn, giọng nói lạnh lùng:



-Đây là chuyện riêng của ta, không có liên quan gì đến người.



Trong mắt Lăng Tử Lạc hiện lên phẫn nộ, hai tay nắm chặt, lạnh lùng nói:



-Không cho là không cho, một kẻ tàn hoa bại liễu thì dựa vào cái gì?



Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, từ trong mắt bắn ra cái nhìn làm người ta lạnh lẽo run sợ, quát lạnh:



-Câm mồm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục nàng!



Lăng Tử Lạc bị ánh mắt như hàn băng của hắn làm chấn động, không nhịn được rùng mình, cắn môi:



-Huynh….



Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hơi tối lại, trầm giọng nói:
Khinh Vân Nhiễm cụp mắt xuống, trầm giọng nói:



-Lần đầu tiên muội thấy huynh lạnh lùng đến vậy.



Trong lòng nàng hắn giống như tiên vậy, nhưng hình tượng lúc nãy lại khác xa so với tưởng tượng của nàng.



Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt trở nên u ám thâm trầm, trầm mặc một lúc, thản nhiên nói:



-Ta cũng không tỉnh tái, chỉ là tâm tư vẫn lương thiện thôi.



Hôm nay chính xác hắn đã hành động theo cảm tính, thân là Hoàng tử, đầu tiên là phải học che giấu tâm tình thật của mình, tiếp theo là phải khống chế bản thân thật tốt.



Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm hơi cong lên, lơ đãng nghiêng đầu, cái trán khẽ lướt qua môi hắn, cảm giác thấy lạnh lẽo, có mềm mại, gương mặt nàng phút chốc ửng đỏ, bên tai đỏ chót, tần suất trống ngực cũng từ từ nhanh dần.



Hai người cũng ăn ý lựa chọn im lặng, gió thổi vù vù bên tai, vài thứ từ từ biến mất.



*



Khóe miệng Mạc Linh nở một nụ cười lạnh, nhẹ giọng an ủi:



-Tử Lạc, đừng khóc nữa.



Nàng ta vốn là con gái nhỏ nhất của Tây Giác Vương, luôn luôn được sủng ái, mặc dù hơi ngang ngạnh nhưng bản tính đơn thuần, lợi dụng nàng ta để trả thù cực kỳ thích hợp.



Lăng Tử Lạc cắn môi, đố kỵ trong mắt biến thành hận ý thấu xương:



-Mạc Linh tỷ tỷ, muội không cam lòng…



Mạc Linh cười cười, an ủi:



-Muội vẫn còn cơ hội, đừng quên, dù sao thì Bắc Tuân Vương cũng là Hoàng tử, với thân phận của nữ tử đó nhất định bọn họ sẽ không có kết quả. Nếu tước vị của muội không dưới nàng ta, có rất nhiều cách để làm nàng ta bỏ cuộc, cần gì phải vội vàng?



Lăng Tử Lạc nghe được lời nói của nàng ta, đôi mắt sáng lên, khóe miệng cười lạnh:



-Tỷ nói không sai!



Nước Bắc Thần tuyệt đối không sắc phong cho nàng ấy.



-Mạc Linh tỷ, tỷ nói xem muội nên làm như thế nào?



Đôi mắt Mạc Linh tối lại, cười lãnh đạm, nói:



-Cách hành hạ tâm hắn nhất chính là giết người phụ nữ mà hắn yêu, đã chết thì sẽ làm hắn đau khổ, nhưng tâm hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, muội đấu không lại với người chết, vậy chỉ còn cách để bọn họ sinh ra hiểu lầm, vĩnh viễn không thể tha thứ, làm cho trái tim chết hẳn!