Thất Ngược Khí Phi
Chương 89 : Khó khăn mới được như vậy
Ngày đăng: 18:25 18/04/20
Nam tử lẳng lặng ngồi ở trong phòng, quanh người tỏa ra áp lực làm người khác không thể thở nổi.
Mày hắn nhíu chặt, thái độ lạnh lùng như băng, trong mắt tràn đầy cô đơn và đau đớn, lộ rõ bi thương.
Lúc này có một thị vệ tiến vào, quỳ xuống, chắp tay bẩm báo:
-Vương gia, chuyện người muốn thuộc hạ điều tra đã có chút manh mối rồi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lợi hại của Tiêu Thần Hiên sắc nhọn, chậm rãi quay xe lăn, nhìn người thị vệ đó chằm chằm, đôi môi khẽ nói một chữ:
-Nói!
Thị vệ cúi đầu, cung kính nói:
-Hồi bẩm Vương gia, nữ tử đó đã lập gia đình, phu quân qua đời sớm, có một con, ba tuổi, tên là Hoán nhi, mắc bệnh nan y, được Thượng Quan thần y điều trị.
Nghe được thị vệ nói, đôi mắt Tiêu Thần Hiên càng thêm u ám, tay bất giác nắm chặt.
Đứa bé kia mắc bệnh nan y! Khó trách ngày đó nàng rối bời không biết làm sao, ánh mắt như sắp hỏng, chỉ có điều hắn không ngờ đó là Thượng Quan Nguyệt không phải phụ thân của đứa bé đó!
-Phu quân nàng là ai, điều tra được chưa?
-Theo thuộc hạ biết thì đó là một nam tử bình thường người Nam Dục! Đứa bé là con hắn ta.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên nghiêm trọng, đây đều là nói dối, nếu như Thủy Nhược Minh kia là Khinh Vân Nhiễm thì đứa bé kia có phải con hắn không?
Trong lòng cười lạnh tự giễu, sao có thể đây?
Thị vệ thấy hắn nhíu mày trầm tư, hồi lâu không đáp lại, trầm giọng kêu lên:
-Vương gia….?
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, trong mắt hiện lên phức tạp, lạnh lùng nói:
-Ngươi tiếp tục điều tra, nếu như có tin gì mới lập tức hồi báo, giờ thì lui xuống đi!
-Thuộc hạ tuân lệnh!
Thị vệ đứng dậy lui ra, đóng của phòng vào.
Tiêu Thần Hiên mím chặt môi, nhìn đôi chân vô lực của chính mình, đôi mắt đen đột nhiên chùng xuống ảm đạm, trong lòng dâng lên không cam lòng mãnh liệt.
Hắn nhất định phải nghĩ cách chứng minh thân phận mình với nàng.
*
Thượng Quan Nguyệt ôm Khinh Vân Nhiễm, trên đường dùng khinh công bay rất nhanh trở về Minh Vân sơn trang.
Khinh Vân Nhiễm lo lắng cho Hoán nhi, Thượng Quan Nguyệt giải huyệt cho nàng liền vội vội vàng vàng tới Vãn Vân uyển.
Trân nhi vừa đi ra từ trong phòng, thấy Khinh Vân Nhiễm bình an vô sự, khẽ cười, nói:
-Cô nương, người đã trở về!
Khinh Vân Nhiễm đang có mối bận tâm khác, trầm giọng hỏi:
-Trân nhi, Hoán nhi thế nào rồi?
Trân nhi khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
-Cô nương yên tâm, tiểu công tử không có việc gì, chỉ là buổi sáng tỉnh dậy không thấy cô nương nên không chịu ăn gì, người mau vào xem!
Vừa vào cửa thì đã thấy Hoán nhi đứng mong ngóng, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi tới, đôi mắt liền sáng ngời, nói khẽ:
-Mẫu thân, người đi đâu đấy?
Khinh Vân Nhiễm vội vàng ngồi xuống bên giường, xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, áy náy nói:
-Xin lỗi Hoán nhi, mẫu thân và Thượng Quan thúc thúc có việc phải đi, sao không chịu ăn cơm?
Hoán nhi nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói:
-Hoán nhi muốn chờ mẫu thân cùng ăn.
Trân nhi bưng chậu nước đi vào, nói với Khinh Vân Nhiễm:
-Cô nương, hôm nay tinh thần của tiểu công tử rất tốt, chắc qua mấy ngày nữa sẽ bình phục!
Từ đôi mắt sáng đó hắn có nhìn thấy dáng vẻ mình một cách mơ hồ.
Khóe môi hắn hơi cong lên, trong mắt chớp động:
-Ta chỉ biết là nàng là nữ nhân của ta, chạm vào nàng là chuyện dĩ nhiên!
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, nói:
-Tiêu Thần Hiên, bốn năm rồi, ngươi vẫn không thay đổi! Vẫn hung hãn cướp đoạt, cho tới bây giờ cũng không nghĩ cho người khác?
Tiêu Thần Hiên bắt được hai tay nàng đang cố gắng giãy dụa, áp gương mặt nhỏ nhắn vào gần mình:
-Người phụ nữ ta thích, dựa vào cái gì mà bảo ta chắp tay dâng cho kẻ khác?
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, hắn nói cái gì, thích nàng? Thật sự là hoang đường, nếu như thích nàng, tại sao lại tàn nhẫn với nàng như vậy, không tin tưởng nàng, cũng không tôn trọng nàng!
Ánh mắt nàng khinh miệt, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi căn bản không phải thích ta, ngươi chì là không cam lòng, ta không giống các nữ tử khác, vì quyền thế của ngươi mà thần phục, làm mất đi cao ngạo tự tôn của ngươi, ngươi chỉ muốn chinh phục ta, làm cho ta phải khuất phục….
-Nàng không tin?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn để lộ trái tim mình, nhưng đối lại lại được ánh mắt khinh thường của nàng, hắn có cảm giác rất khó tả, lửa giân không thể át được mà bùng lên dữ dội.
-Tiêu Thần Hiên, buông ra!
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, phẫn nộ quát.
-Bất kể nàng có nói gì ta cũng không buông nàng ra nữa đâu!
Tiêu Thần Hiên không kiềm chế được lửa giận trong lòng, một tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng, giữ nàng ngồi chặt ở trên đùi mình.
-Ngươi không có lý gì cả!
Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, há miệng cắn cánh tay hắn, máu tươi đỏ chót thấm ướt cẩm bào đen của hắn, trong miệng đầy mùi máu tươi.
-Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, có cắn bao nhiêu lần ta cũng không sao cả!
Khóe miệng Tiêu Thần Hiên nở một nụ cười khổ, đau đớn trên người căn bản không bằng tới một phần vạn đau đớn trong lòng, đau khổ như vậy được nếm một lần là quá đủ rồi!
-Tại sao không thể buông tha cho ta?
Khinh Vân Nhiễm thả lỏng hàm răng, đôi mắt đẹp mở lớn, không thể tin được, nam nhân trước mắt vốn là Hiên Vương lãnh huyết tàn bạo trong trí nhớ nàng.
Tiêu Thần Hiên vô cùng nhượng bộ, cầu xin:
-Vân Nhiễm, theo ta quay về Đông Kỳ đi, ta đồng ý với nàng, cho dù Hoán nhi là con của ai, ta đều coi như con mình!
Hoán nhi….
Hắn nói làm Khinh Vân Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh, sao nàng có thể quên? Nam nhân này chính là thủ phạm hại Hoán nhi, làm sao nàng quên được?
Nàng lắc đầu cười lạnh, trong mắt hiện lên lạnh lùng:
-Không, ta không cần!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên phẫn nộ rối bời, đau khổ kêu lên:
-Taij sao ngay cả một cơ hội cũng khong chịu cho ta?
Thấy hắn như sắp bộc phát, giọng nói Khinh Vân Nhiễm nhẹ đi:
-Tiêu Thần Hiên, chúng ta khó khăn lắm mới được thế này, tại sao không bình tĩnh lại,, quên hết tất cả, ta không hề oán hận ngươi, ngươi cũng đừng dây mơ rễ má gì với ta, không tốt sao?
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong mắt nổi lên tia máu đỏ đậm, lạnh lùng cự tuyệt:
-Không! Cho dù nàng căm ghét ta, căm hận ta, ta cũng giữ nàng ở bên mình, người nào cũng không thể cướp đi!
Phút chốc hắn dùng lực cố định chặt đầu nàng, hôn nàng một cách điên cuồng, hương vị nam tính nồng đậm len lỏi vào miệng nàng, nàng phẫn nộ, khó xử, ra sức cự tuyệt, có chết cũng không chịu mở miệng.
Nàng cố gắng giãy dụa, hai tánh đánh loạn, bị hắn giữ chặt lấy, sức lực từ hai tay hắn hình như không lui bước chút nào, vẫn mạnh mẽ như trước.
Bàn tay phải to lớn của hắn chạm đến trước ngực nàng, nàng vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ phẫn nộ. Thừa dịp này cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào miệng nàng, bá đạo cuồng dã mà hút lấy, thà chết vẫn gắn bó dây dưa.
Hắn hôn một cách mãnh liệt, triền miên mang theo ngọn lửa điên cuồng đốt cháy hết tất cả, không thể thở nổi, toàn thân cảm thấy xấu hổ, tức giận mà run rẩy, nàng phẫn nộ lên gối, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn….