Thất Phu Nhân
Chương 59 : Tình này không liên quan tới phong và nguyệt
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
Nhìn Thanh Vương, sắc mặt Vũ Mặc Phong làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của hắn.
“Hoàng thượng, Đại hoàng huynh chẳng qua là …” Vũ Mặc Hiên muốn nói nhưng không biết phải nói cái gì! Đại hoàng huynh đúng là đã trái lệnh.
Nhìn người trên mặt đất trong ánh mắt có quá nhiều thống khổ, Đại hoàng huynh,ngươi…
“Chẳng qua là cái gì? Chẳng qua là đem lời của trẫm không coi ra gì phải không?” thanh âm nhàn nhạt tiếp lấy lời của Vũ Mặc Hiên.
Vũ Mặc Hiên ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Hoàng thượng, trong lòng biết lần này Hoàng thượng sẽ không dễ dàng tha thứ.
Chuyển tầm mắt nhìn thoáng qua Nhị hoàng huynh hi vọng cũng có lời để nói.
Mắt Vũ Mặc Đang cụp xuống, lần này hắn cũng không biết phải nói những cái gì. Đại hoàng huynh khăng khăng muốn đi tìm chỗ chết, hắn còn có thể có biện pháp gì?.
Giống như không nhìn thấy người phía dưới, con ngươi Vũ Mặc Phong lộ ra tinh quang: “Thanh Vương, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Vũ Mặc Thanh ngẩng đầu lên nhìn người trên địa vị cao, giễu cợt cười một tiếng: “Bản vương không có gì để nói” được làm vua thua làm giặc!
“Được thôi, ngươi, đem Thanh Vương áp tải xuống”
“Dạ” ngoài cửa thị vệ tiến vào áp tải thượng Thanh Vương gia đi xuống.
“Hoàng thượng …” Vũ Mặc Hiên quýnh lên “ này Tam huynh sao còn chưa tới?”
“ Chờ một lát Hoàng thượng” thanh âm Vũ Mặc Nhiên từ ngoài của chuyển vào.
Khóe miệng Vũ Mặc Phong khẽ cười. Tam hoàng huynh, trẫm tưởng rằng ngươi sẽ không tới.
“Các ngươi lui xuống trước đi!” Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng nói với hai cấm vệ quân.
Ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng, Vũ Mặc Phong hạ mắt xuống, “Lui xuống”
“Dạ, Hoàng thượng”
“Lộ Vương, ngươi có lời gì để nói?”
Nhìn qua Đại hoàng huynh chật vật trên mặt đất, Ngũ hoàng đệ lo lắng bất an, còn có Nhị hoàng huynh trên mặt không rõ ý tứ, trong ánh mắt lạnh lùng của Vũ Mặc Nhiên có chút đau đớn! Phụ hoàng,có phải người đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay?
“Hoàng thượng, đây là thánh chỉ của Phụ hoàng trước khi lâm chung”. Quỳ xuống giơ thánh chỉ trong tay lên.
Thánh chỉ của Phụ hoàng? Tất cả mọi người ai ai cũng lộ ra vẻ khiếp sợ trừ Hoàng thượng, ngay cả Thanh Vương quỳ trên mặt đất cũng sợ sệt ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Vũ Mặc Nhiên.
Phụ hoàng đã để lại thánh chỉ sao? Bên trong viết cái gì?
Vũ Mặc Phong quỳ gối xuống, sau đó Vũ Mặc Hiên cùng Vũ Mặc Đang lần lượt quỳ xuống theo.
Nhìn Vũ Mặc Phong quỳ xuống, Vũ Mặc Nhiên mở thánh chỉ ra, lộ ra màu vàng chói mắt..
“ Trẫm thật may mắn, nhờ có liệt tổ liệt tông hiển linh, trẫm cả đời mặc dù không có công lao gì lớn cho đất nước, nhưng lại có năm người con tài giỏi, cha mẹ sinh con trời sinh tính tình khác nhau, trong năm người con, con trai lớn Vũ Mặc Thanh có hiếu với tổ tiên, đối với huynh đệ thì tình sâu,con thứ Vũ Mặc Đang tròn mà ôn, tâm tính chỉ lo cho thân mình. Con thứ ba Vũ Mặc Nhiên, cũng là Lộ vương, trời sinh vừa mới. Con thứ tư Vũ Mặc Phong, có khí chất đế vương, con thứ năm Vũ Mặc Hiên, tài năng văn chương, cầm kì tinh thông.
Thân ở trong hoàng thất, nếu là thiên tử bất đắc dĩ cũng không thể chối bỏ, tâm tính cũng sẽ có lúc thay đổi, do đó trẫm muốn nói, nếu như có một ngày Phong nhi nhận thấy Thanh nhi có mưu đồ chiếm lấy Thiên Vũ, thân là đứng đầu một nước, nên giết vẫn phải giết, lúc này lấy đại sự làm trọng! Nhưng với tư cách một người cha, trẫm cũng không muốn nhìn thấy cảnh như vậy nên mới truyền một đạo thánh chỉ, hối hận cũng chưa muộn! Có thể giữ được tính mạng! Trẫm hy vọng có một ngày không phải đưa đạo thánh chỉ này ra, vậy cũng như an ủi cho trẫm”
“Phụ hoàng…” Vũ Mặc Thanh thất thanh khóc rống lên.
“Đại hoàng huynh, phụ hoàng đối với chúng ra đều như nhau, nhưng thân là một quân vương, người cũng không thể làm gì khác” Vũ Mặc Hiên nhẹ nói. Cho nên hắn hoàn toàn hiểu vì sao phụ hoàng lại chọn Tứ hoàng huynh.
Tròng mắt Vũ Mặc Phong híp lại, đây chính là ý chỉ cuối cùng của phụ hoàng sao? Vì sao…hắn vẫn cho là phụ hoàng chưa nói chuyện của hắn ra cho hoàng huynh biết! nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy xúc động,trong đầu lại vang lên câu nói của Vũ Mặc Hiên: vốn cùng chung dòng máu việc gì phải làm hại lẫn nhau.
“Hoàng thượng, xin nể tình di ngôn của phụ hoàng mà mở cho Đại hoàng huynh một con đường sống” Vũ Mặc Hiên nhìn Hoàng thượng vẻ mặt cầu khẩn nói.
“Hoàng thượng, thần xin Hoàng thượng tha cho một con đường sống” Vũ Mặc Đang vốn ánh mắt thanh tĩnh bây giờ cũng hơi lay động.
“Hoàng thượng…” trong lòng Vũ Mặc Nhiên than thở, hắn cũng biết Hoàng thượng đối với thánh chỉ mơ hồ này có chút hiếu kỳ! Phong đệ! Ngươi đúng là văn thao võ lược, nhưng vì sao lại ngươi lại không muốn giao ra sự tín nhiệm cho ai đó?
“Đại hoàng huynh, ngươi tự giải quyết cho ổn thỏa”
“Nếu như trẫm truyền ngôi cho ngươi, có một ngày bị ngươi bị chính hoàng huynh của ngươi trong lòng không phục mà sinh ra mưu đồ bất chính, vậy ngươi phải làm thế nào?
“Đáng giết thì giết” hắn nhớ lúc trả lời như thế, phụ hoàng kinh ngạc nhìn hắn thật lâu rồi khẽ thở dài.
Lời nói của phụ hoàng vẫn ở bên tai hắn! Vũ Mặc Phong nhắm mắt lại, lấy tay chống đỡ đầu: “Lộ vương, ngày mai Ngân thái tử trở về Thập Ngân quốc, ngươi hãy cùng Đang vương đi chuẩn bị cho tốt. Các ngươi cũng lui xuống hết đi”
“Dạ”
“Dạ”
Hiên vương tới đỡ Thanh vương đứng lên, nhìn sâu nam nhân trên cao rồi nói: “Tạ ơn Hoàng thượng”
Vũ Mặc Phong không nói gì, chỉ thầm than nhỏ trong lòng! Một đoạn tỉ mỉ sắp xếp thật kĩ nhưng cuối cùng cũng chưa đến kết thúc! Phụ hoàng, lần này nhi thần thua rồi.
“Hoàng thượng…” tiểu Thân tử lo lắng nhìn Hoàng thượng như đang rất mệt mỏi.
“Cũng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một chút”
“Dạ”
************
“Tiểu Như đã trở về chưa?” nhẹ nhàng lướt dây đàn trong tay, mạn bất kinh tâm hỏi nha hoàn bên người.
“Bẩm phu nhân, tiểu Như còn chưa trở lại” đây là lần thứ ba phu nhân hỏi tiểu Như đã về chưa.
“phu nhân, Tứ phu nhân mời ngài đi uống trà” nha đầu ngoài cửa cung kính nói với người bên trong.
Tay đặt trên dây đàn liền ngưng lại, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý! Lý Tịch, rốt cuộc ngươi cũng không nhịn được, biết tối qua Vương gia qua đêm ở chỗ ta, không biết ngươi có giận đến mức nghiễn răng không a?ha ha, đây chỉ là bắt đầu thôi! Bổn tiểu thư sẽ không bao giờ…để yên nữa! Thực ra Vương gia nói cưng chiều ta tất cả chỉ là giả, người hắn yêu vẫn là Uông Tùy Tâm, như vậy ta lại càng không cần phải nhịn, ta muốn cho các ngươi biết Lộ vương phủ sau này là thiên hạ của ai!
Tay vuốt ve trên bụng, trong lòng thầm nghĩ: Ngươi đến nhanh đi một chút.
“Còn có ai?”
“Bẩm phu nhân, người nói còn có Ngũ phu nhân”
Phải không? Đôi môi đẹp mắt khẽ chếch: “Trở về nói với Tứ phu nhân, thân thể ta không được khỏe, không tiện ra ngoài, ngày khác ta sẽ mời lại.”
“Dạ” nha hoàn nghe vậy liền đi ra ngoài.
Tiểu Như nhìn một chút người đang đứng trước viện, đây không phải là tiểu Quyên sao?Nàng ta tới đây làm gì?
“Tiểu thư”
“Phu nhân, tiểu Như đã trở lại”
“Ngươi đi xuống đi, không được cho ai vào đây” sắc mặt trầm xuống, người đứng ở trong phòng liền vội đáp.
“Vâng, phu nhân”
“Tiểu thư…”
“Như thế nào?”
Hắn đang đứng đó thì nhìn thấy hai bóng dáng từ trong lưu khách lâu đi ra, liền vội vàng trốn vào một góc khuất.
Là các nàng, các nàng cầm túi đồ ra ngoài làm gì? Suy nghĩ một lát thì nhìn thấy hai gã nam tử lén lén lút lút ở góc tường! Bọn chúng muốn làm gì?
Thấy bọn chúng từ từ đi phía sau hai nàng, Lưu Tinh cũng thấy nghi ngờ, trong đầu nghĩ muốn lên giải quyết hai bọn chúng nhưng phải nhịn xuống, trước tiên xem bọn hắn muốn làm cái gì hẵn! lỡ không có việc gì mà hắn lại đi ra bày trò cười thì không coi được! Ám Đạ luôn nói hắn hành động không có đầu óc!
Lộ Tùy Tâm nhướng mày lên, việc này…không trùng hợp như vậy chứ? Đủ khách?
Mang theo Tử Vân đi hỏi mấy khách trọ cũng nhận được câu trả lời như vậy, Lộ Tùy Tâm khóe miệng lộ ra cười khổ, Dương lão gia, người sao phải khổ như vậy chứ?
“Tử Vân, không hỏi nữa”
“A, tiểu thư? Tại sao? không tìm được khách trọ thì chúng ta qua đêm ở đâu a?” Hôm nay cũng thật là quá kì quái.
Lộ Tùy Tâm suy nghĩ một chút, Dương lão gia rõ ràng muốn nàng rời khỏi ngay đêm nay, mặc dù cũng chưa có đến đêm, nhưng là…
“Không lâu, chỉ còn hai canh giờ nữa thôi!”
Hai canh giờ? Là bốn tiếng, như vậy đi đường buổi tối này cũng không mất quá lâu! Nhưng trời thì tối, mà không có đèn cũng không có phương tiện đi lại thì biết làm thế nào a? Lộ Tùy Tâm suy nghĩ, cũng chỉ còn có thể đi tới chỗ đó.
“Tử Vân, chúng đi phục trang lâu”
“”Tiểu thư, tại sao lại đi phục trang lâu?”
Hai người từ phục trang lâu đi ra ngoài đã là hai nam tử! Hai gã vẫn đi theo nàng khóe miệng lộ ra cười gian xảo, hai cô nương này rất thông minh, đáng tiếc là các ngươi gặp phải bọn ta, thủ đoạn giấu diếm này cũng qua được mắt chúng ta sao?
Nhìn bọn họ bước nghênh ngang vào Liễu oanh lâu, trên mặt hai người lại cười rõ ràng, đây đúng thật là thiên ý a!
Hai gã cũng vội vàng đi theo sau vào.
Lưu Tinh nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn một chút, đây là…
Khẽ nhún chân, thân thể chốc lát đã ở trên mái nhà! Mà hắn cũng không nhận ra đằng sau xuất hiện một hắc y nhân…
Cảm giác một trận co rút đau đớn phía đỉnh đầu,Lộ Tùy Tâm đứng cũng không vững, liền ngã xuống giường, chuyện gì đang xảy ra? Nàng nhớ lúc nàng cùng Tử Vân vừa tiến vào thì đầu đã đau như vậy rồi, Tử Vân cũng không có la lên mà là hôn mê bất tỉnh! Một cỗ bất an dâng lên trong lòng! Nàng gặp chuyện gì vậy?
“Nóng quá…” Lộ Tùy Tâm cảm giác như có một cơn sóng vô danh đánh thẳng vào trước ngực! Đây…đây là…
Tròng mắt xuất hiện lệ quang, có người hạ dược nàng, hơn nữa…hơn nữa còn là…xuân dược…
Nghĩ như vậy, Lộ Tùy Tâm nhìn về phía gian phòng, chỉ có một gã nam tử tráng kiện gian tà hèn hạ, còn tử vân thì nằm trên mặt đất! Tử Vân sao vậy?
“Nàng làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, chỉ là ồn quá nên bị ta đánh ngất xỉu thôi”
“Ngươi…ngươi là ai?” thanh âm sắc bén nhưng ra khỏi miệng lại trở nên nhỏ nhẹ, trong lòng liền hoảng hốt!
“Ha ha,tiểu mỹ nhân, tư sắc không tệ, ngươi cho rằng giả nam nhi thì sẽ qua được mắt gia sao?”
“Ai sai ngươi làm như vậy?” trong lòng Lộ Tùy Tâm bây giờ cực kì sợ hãi hoảng hốt, lần này không biết có thoát được hay không! Trong lòng cười khổ, nàng chỉ muốn cuộc sống yên bình sao hết lần này tới lần khác lại bắt nàng phải trả giá! Là nàng đã đem tâm người khác đánh giá quá thấp rồi.
Hơi sửng sốt, nữ nhân này cũng thật thông minh! Nhưng thật đáng tiếc, lấy tiền của người ta thì phải biết diệt trừ tai họa của người ta, bất quá…thật là…nữ nhân khi hận cũng thật đáng sợ, ngay cả chết cũng không làm cho người ta chết tử tế!
“Việc này chỉ sợ ngươi đi mà hỏi Diêm vương mới biết được” một trăm năm mươi lượng, như vậy không đáng giá sao, còn có thể làm cho nàng ta vui vẻ một chút! Chẳng qua là cũng thấy đáng tiếc, nàng phải chết!
“Bản đại gia sẽ làm cho ngươi hưởng thụ một chút trước khi chết, trong người có cảm giác rồi sao? hắc hắc, đây là dược nhất liệt, trừ nam nhân ra không có cách nào chữa được. Hầu hạ gia thật tốt, nói không chừng đến lúc đó ta sẽ cho ngươi một đao thống khoái”
“ngươi…” Tất cả sợ hãi trong Lộ Tùy Tâm đều dâng lên, xem ra vận khí của nàng quá mức tồi tệ, trước khi chết còn phải hầu cái tên súc sinh nát bét này. Chẳng lẽ nàng chạy lên trời cũng không thoát khỏi hắn sao? không…nàng không thể ngồi đợi một cách tồi tệ như thế này được.
Nhìn nữ nhân trước mắt vẫn an tĩnh, nam nhân kinh ngạc một chút! Nàng ta không cầu xin? Tuy vậy dù có nói cầu xin cũng chỉ vô ích.
“tại sao ngươi không van ta thả ngươi ra?”
“Ta van xin ngươi thì ngươi sẽ thả ta ra sao? nếu được như vậy thì ta van cầu ngươi” nàng đang muốn ổn định bản thân nhưng không được…xuân dược đã bắt đầu phát tác, sợ rằng không lâu nữa nàng sẽ mất đi lý trí.
“Ha ha, ngươi thật là thú vị” đưa tay cởi y phục, trong mắt nam nhân như có lửa nóng! Không biết nữ nhân này có thể tỉnh táo được đến bao giờ? Nghĩ như vậy liền động thủ, vươn tay ra kéo lấy người trên giường, khẽ vuốt khuôn mặt trơn mềm…
Lộ tùy thu hai mắt mở trừng trừng! cố gắng giãy dụa thoát khỏi gã này.
“Cứu ta…”
Nam tử kinh nghi quay đầu lại, còn chưa thấy rõ cái gì đã bị một kiếm đâm xuyên qua bụng, cũng không tin nhìn vào phía dưới rồi lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hãi như vừa mới gặp quỷ, thân thể chậm rãi bộp một tiếng té trên mặt đất.
Kiếm thu về, hướng về phía giường ôm quyền nói: “Uông cô nương, đắc tội!” nhanh chóng ôm lấy người trên giường.
“Tử Vân…”
Lưu Tinh ngửi thấy mùi dược có dự cảm không lành, vội vàng điểm mấy huyệt trên người nàng rồi rời đi, tóm lấy Tử Vân bị đánh ngất trên mặt đất rồi hướng nóc nhà dùng khinh công phi lên.
Dùng hết lực đạo toàn thân nhanh chóng hướng về phía biệt viện hoàng gia! Xuân dược trong người Uông cô nương đã bắt đầu phát tác. Mặc dù đã điểm huyệt nhưng cũng không chịu được quá bao lâu, chỉ vô dụng mà thôi.
“Buông nàng ra” một hắc y nhân nhanh chóng lao ra chắn trên mặt đất.
Khẽ nhíu mày, người này khinh công rất giỏi, nhưng không phải là đối thủ của hắn, hiện tại hắn mang theo hai người cũng có chút phiền toái! Xem ra chỉ có thể dùng thủ đoạn để thoát
Hắc y nhân hoài nghi nhìn, biết rõ nhất định có vấn đề, nhưng nhìn người trên mặt đất vẫn quyết định xông lên.
“Ngươi…”
“xin lỗi” nhìn qua người ngã trên mặt đất, Lưu Tinh tiến tới đỡ dậy, ánh mắt chợt lóe…
“Thái tử…”
Lưu Tinh bị một cước đá văng ra cửa để cho hai người trong nhà cũng nhíu mày. Đến khi thấy rõ người trong tay hắn mới khiếp sợ tột bậc.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Thái tử, Uông cô nương bị trúng xuân dược, Ám Dạ ngươi xem xem” Ngân Lưu Nhân bước lên đỡ lấy người đang hôn mê, nhanh chóng đặt ở trên giường để Ám Dạ tiến lên bắt mạch, trong mắt hiện lên tinh quang, “Lưu Tinh, ngươi đã dùng nhuyễn cốt tán?”
Uông cô nương này trước đã bị hạ xuân dược, sau lại bị trúng nhuyễn cốt tán!
“Trên đường gặp phải đối thủ” nhưng hắn cũng chưa bao giờ dùng, Ám Dạ không cho hắn để bên người nhưng nếu không thì hôm nay hắn khó mà thoát thân được!
“Như thế nào?” ánh mắt ôn hòa của Ngân Lưu Nhân cũng hiện lên lo lắng.
Ám Dạ sửng sốt, móc ra một lộ thuốc đưa cho Thái tử: “thái tử, thuốc này cho Uông cô nương hít để tỉnh lại, nhưng xuân dược trong cơ thể đã phát tác, xuân dược này lại chuyên dùng trong thanh lâu, cách duy nhất để giải dược là cùng nam tử giao hợp, nếu không cũng không thể giải dược. Mà nếu không giải được thì Uông cô nương sẽ bị khí hư mà chết”
Ngân Lưu Nhân trầm tư nói: “các ngươi lui xuống hết đi”
Lưu Tinh cùng Ám Dạ nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên phức tạp! Thái tử…
“Dạ”
“Dạ” Lưu Tinh đỡ Tử Vân trên mặt đất dậy đi ra ngoài trước, Ám Dạ cũng nhìn qua rồi đóng cửa lại.
Ngân Lưu Nhân đem bình thuốc của Ám dạ đặt dưới mũi để Lộ Tùy Tâm từ từ hít vào, nhìn thấy trên mặt nàng khẽ nhúc nhích. Lộ Tùy Tâm mở mắt ra, trong người như bị hàng ngàn con côn trùng cắn làm cho nàng đau cắn chặt hàm răng!